Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gã đàn ông làm gì dám động đậy nữa.
Gã mà động một cái, con dao kia sẽ lập tức cắt đứt cổ gã.
"Bà cô ơi, con biết sai rồi, con biết sai rồi, ngài giơ cao đánh khẽ." Khuôn mặt gã đàn ông bị ép trên cửa, lúc nói chuyện thanh âm cũng thay đổi.
Nhưng mà gã đàn ông cũng không nghe thấy Sơ Tranh đáp lại, trước mắt cực nhanh tối sầm lại, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Sơ Tranh buông gã đàn ông ra, mặc cho gã đập xuống đất.
Cô nhìn về phía bên trong, bố cục của căn nhà không khác biệt nhiều lắm so với căn của cô.
Phòng khách bài trí rất nhiều đồ vật, nhưng ngay ngắn rõ ràng, hoàn cảnh sạch sẽ.
Cửa phòng ngủ mở ra một nửa.
Sơ Tranh đẩy cửa ra, bên trong bị lục lọi đến loạn thất bát tao, nam sinh mặc đồ ở nhà bị trói trên ghế, cái ghế ngã trên mặt đất, không biết có phải là do nam sinh dãy dụa mà ra không.
Sơ Tranh đi qua đỡ hắn dậy.
Nam sinh ngẩng đầu một cái, trong con ngươi xanh thẳm chứa đầy kinh hoảng, cùng với cặp mắt cô nhìn thấy trước đó giống nhau như đúc.
"Không sao."
Sơ Tranh cởi dây thừng ra cho hắn.
Nam sinh được tự do, đầu tiên không phải hỏi gã lưu manh bên ngoài thế nào rồi, cũng không phải hỏi cô là ai, mà là ngay lập tức đứng dậy, cách xa Sơ Tranh một chút, kéo chiếc mũ của bộ quần áo mặc ở nhà lên, ngăn trở chính mình.
Hai tay của hắn gắt gao kéo lấy mũ, tựa như đang sợ hãi.
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản, mi nói cho ta biết đi, Khương Lương trong game kia, không phải là thẻ người tốt đúng không.
【... Theo như tư liệu hiển thị, thì là hắn, là hắn, chính là hắn. 】
Sơ Tranh: "..."
Vậy người trước mặt này bị làm sao thế!?
Sơ Tranh: "Anh không sao chứ?"
Nam sinh bỗng nhiên lắc đầu, lại kéo mũ xuống thấp hơn, Sơ Tranh cơ hồ không nhìn thấy mặt của hắn nữa.
Sơ Tranh đánh giá hắn một chút, thẻ người tốt này có bệnh gì thế? Vừa rồi bị dọa? Cũng không đúng nha... Nếu bị dọa sợ mà nhìn thấy người đến cứu mình, thì không phải nên cảm động đến rơi nước mắt nói cô là người tốt sao?
Làm sao lại nhìn cô giống như người xấu, muốn làm loạn với hắn thế được?
Sơ Tranh thu tầm mắt lại: "Người bên ngoài làm sao bây giờ?"
Nam sinh khẩn trương kéo cái mũ của mình, cả người đều lo lắng bất an.
Vào lúc Sơ Tranh cảm thấy hắn không biết nói chuyện, có thể là bị câm điếc từ nhỏ, nam sinh gian nan nặn ra mấy chữ: "... Không... Không biết."
Sơ Tranh: "..."
...
Khương Lương.
Cô nhi, nhưng bởi vì một số nguyên nhân khi còn bé, dẫn đến cực kỳ không thích tiếp xúc với người khác, chỉ cần nói chuyện với người khác là lập tức khẩn trương lo âu.
Ở trong cuộc sống hiện thực không cách nào giao lưu với người bình thường, nhưng ở thế giới giả tưởng, tính cách của hắn lại khác biệt một trời một vực.
Phách lối đến cực điểm, khiêu khích người khác.
Khương Lương sống một mình, dựa vào kỹ thuật hacker của mình, có thể tự cấp tự túc.
Có một ngày, có một gã đàn ông ngụy trang thành người sống ở lầu dưới, nói căn hộ tầng dưới của mình bị rỉ nước, muốn lên kiểm tra.
Thế là phát sinh một màn Sơ Tranh nhìn thấy bây giờ.
Gã đàn ông này thiếu tiền, bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn cướp bóc.
Nhưng sau khi gã đàn ông này cướp bóc xong, thấy Khương Lương mặc dù là con trai, nhưng lại xinh đẹp hơn cả con gái, nên sinh lòng tà niệm.
Vào lúc gã đàn ông này chuẩn bị có ý đồ bất chính với Khương Lương, thì có một người đàn ông khác đột nhiên xuất hiện, cứu Khương Lương.
Người đàn ông này sẽ trở thành ác mộng của Khương Lương.
Từ sau khi gã cứu Khương Lương, gã liền từng bước từng bước tiếp cận hắn, để Khương Lương sinh ra sự tín nhiệm và ỷ lại với gã, không sợ hãi gã nữa.
Sau đó gã bắt đầu hướng dẫn Khương Lương lợi dụng ưu thế của mình để phạm tội.
Đầu tiên là trong thế giới giả tưởng, sau đó là ở thế giới hiện thực.
Tội phạm không cần giao tiếp quá nhiều với người khác.
Bọn họ có thể sống ở trong thế giới của chính mình.
Khương Lương dưới sự hướng dẫn của người đàn ông này, từng bước từng bước hắc hóa, phạm phải đủ các loại tội ác.
Sơ Tranh tiếp thu xong tư liệu của Khương Lương, chỉ có muốn nói hai chữ: Đáng sợ.
Vì sao lại để một nhóc đáng thương như ta, đi tiếp xúc với người đáng sợ như vậy chứ.
Sơ Tranh kéo gã đàn ông đã ngất đi vào trong, đóng cửa phòng lại.
Thời gian cô đến còn sớm, người đàn ông kia vẫn chưa xuất hiện.
Lát nữa xử lý luôn gã đi.
Ngăn chặn ngay từ căn nguyên làm hư thẻ người tốt.
Ta thật giỏi.
Nhưng mà Sơ Tranh chờ nửa ngày, vẫn không thấy người tới cửa.
Sơ Tranh nhìn vào trong phòng một chút, Khương Lương vẫn còn nôn nóng bất an ở bên trong, cúi đầu cũng không dám nhìn Sơ Tranh.
Hắn
biết cô, cô ở căn nhà đối diện hắn.
Lúc trước hắn thấy cô cầm dao uy hiếp nam sinh kia.
Khương Lương chỉ có vấn đề về xã giao, còn trí thông minh thì không có vấn đề, hắn biết trạng thái trước mắt là chuyện gì đang xảy ra, đáy lòng của hắn cũng có biện pháp giải quyết, thế nhưng hắn không thể nói nên lời.
Dựa theo thời gian trong kịch bản, thời gian người đàn ông kia xuất hiện đã qua lâu rồi.
Sơ Tranh đoán chắc là gã sẽ không xuất hiện nữa.
Không biết là phát hiện ra điểm không hợp lý, hay bởi vì cô thay đổi kịch bản, nên dẫn đến chuyện gã chưa từng xuất hiện.
Như vậy vấn đề hiện tại...
"Người này..."
Khương Lương kinh hoảng lui lại mấy bước, đụng vào đồ vật đằng sau, làm chúng ào ào rơi xuống.
"Được rồi."
Sơ Tranh kéo tên lưu manh vẫn còn đang ngất rời đi.
"Hôm nay coi như tôi cứu anh, anh phải cảm thấy tôi là một người tốt." Lúc ra cửa Sơ Tranh mặt không đổi sắc phát thẻ người tốt cho mình: "Nghe rõ chưa?"
Không biết Khương Lương có nghe rõ hay không, mà lung tung gật đầu.
Sơ Tranh: "..."
"Không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ." Sơ Tranh nói: "Tôi ở đối diện nhà anh, có chuyện thì tìm tôi."
Khương Lương vẫn gật đầu.
Cửa phòng đóng lại, cả người Khương Lương đều thở phào, thân thể cũng thả lỏng ra.
Hắn kéo mũ xuống, lộ ra gương mặt đẹp đến quá phận kia, trong con ngươi xanh thẳm còn lưu lại mấy phần kinh hoảng, không khác nào một con ấu thú sống sót sau tai nạn.
Không có ai trong phòng, hắn buông lỏng hơn rất nhiều.
Khương Lương đi tới cửa, khóa trái cánh cửa lại.
Sau đó nhìn ra ngoài từ lỗ mắt mèo.
Trên hành lang trống rỗng, không có ai, ngay lúc hắn chuẩn bị thu tầm mắt lại, thì hắn nhìn thấy chỗ góc cua dường như có một bóng người đang đứng.
Bóng người kia hơi lung lay, nhưng khi nhìn lại, thì không có gì cả.
Khương Lương cảm thấy mình bị hoa mắt.
Khương Lương thu dọn lại căn phòng một lần, sau đó ngồi vào trước máy vi tính, đăng nhập game.
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Hôm nay tôi gặp phải một chuyện
Người đối diện lập tức đáp lại trong vài giây.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Chuyện đại sự cỡ nào thế?
Khương Lương có thể chủ động nói chuyện, thì có lẽ phải là loại chết người kia cơ, Đệ Nhất Bảng Phong Vân rất tò mò.
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Tôi bị đột nhập cướp bóc.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân:...
Ong ong ong ——
Điện thoại ở trên bàn rung lên, Khương Lương có chút bối rối nhìn một chút, sau đó ấn tắt đi.
Liên tục ba lần không nhận, đối phương mới không gọi nữa.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Cậu không sao chứ? Báo cảnh sát chưa? Bắt được hung thủ chưa?
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Tôi có chuyện thì còn gửi tin nhắn cho cậu kiểu gì được.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Vậy cậu có báo cảnh sát không?
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Không.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Vì sao không báo cảnh sát? Tên lưu manh kia đâu?
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Được rồi, lát nữa tôi qua, cậu đừng giả bộ không sao, tôi phải xem một chút mới yên tâm.
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Cậu đừng tới đây tôi không sao, đã có người cứu tôi rồi.
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Phồn Phồn, hình như tôi đang yêu.
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân:???
【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Cậu không sao chứ, tôi đã lên xe, cậu chờ chút!
【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương:...