Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chử Mậu ở phía đối diện trực tiếp cười rộ lên.
Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ ra giá thêm lần nữa.
"17 triệu."
"17 triệu lẻ một tệ."
"..."
Bây giờ Chử Mậu không thiếu tiền, hơn nữa hét giá kiểu như Sơ Tranh, hắn không làm được, vì tốt xấu gì hiện tại hắn cũng là người có thân phận.
Nếu truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười.
Bởi vậy hắn chỉ có thể tăng thêm một triệu.
Nhưng mà Sơ Tranh bền lòng vững dạ thêm một tệ.
Mặc kệ Vương bát đản ồn ào thế nào, cô cũng không hề có động tác gì.
"23 triệu." Sắc mặt Chử Mậu đã biến thành xanh xám, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
Cho dù hắn không thiếu tiền, nhưng giá tiền càng ngày càng cao, đã vượt qua dự tính của hắn.
Giọng điệu của Sơ Tranh không nghe ra chút chập chùng nào: "23 triệu lẻ một tệ."
Người phụ trách ở bên cạnh không ngừng lau mồ hôi.
Trong cái căn biệt thự bị quỷ phá kia có núi vàng sao?
Giá tiền này đã vượt qua căn nhà đắt nhất của bọn họ rồi.
"26 triệu!" Chử Mậu cắn răng: "Sơ Tranh cô không nên đối nghịch với tôi, cô bây giờ không có gì cả."
"26 triệu lẻ một tệ." Sơ Tranh lơ đãng nói: "Tôi có tiền."
Đáy lòng Chử Mậu tuôn ra một trận nghi hoặc: "Tiền của cô từ đâu tới?"
Lúc này cô đột nhiên xuất hiện ở đây, là theo dõi hắn mà tới, muốn báo thù hắn sao?
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Mắc mớ gì tới anh." Từ trên trời rơi xuống không được chắc.
Chém cánh của ta, thế mà bây giờ nhìn thấy ta, lại còn có thể trấn định như thế, quả thật là bội phục!
Chử Mậu: "Ba mươi triệu!"
Chử Mậu một hơi tăng giá lên tận ba mươi triệu.
Wow!
Thật có tiền nha!
Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng tăng thêm một tệ: "Ba mươi triệu lẻ một tệ."
Sắc mặt Chử Mậu đen như đáy nồi, nếu không phải dáng dấp hắn đẹp, thì có lẽ đã không duy trì được cái thân phận tổng tài bá đạo của hắn nữa.
Sơ Tranh bình thản ung dung nhìn hắn: "Còn thêm không?"
Ta còn có thể thêm thật nhiều lần 1 tệ đó!
Tức chết con chó điên nhà ngươi!
【...】 Đẳng cấp của tiểu tỷ tỷ quả thật ta không nghĩ tới được.
Nhưng chúng ta không thể dùng vẻ lắm tiền nhiều của để làm hắn tức chết sao?
Đây mới là thao tác bình thường của chúng ta nha!!
Đập cho hắn một trăm triệu đi!
Sơ Tranh: "..."
Vừa bắt đầu đã một trăm triệu, ta sợ là không muốn sống nữa.
Hai tay Chử Mậu nắm chặt thành quyền, trong con ngươi tràn đầy âm tàn, vốn lưu động hắn có thể xê dịch bây giờ kỳ thật cũng không nhiều, ba mươi triệu đã là cực hạn lắm rồi.
Cuối cùng Sơ Tranh lấy ba mươi triệu lẻ một tệ mua lại căn biệt thự này.
Khi Chử Mậu rời đi, vẻ mặt âm trầm cảnh cáo cô: "Xem xét phần tình cảm trước kia của chúng ta, tôi không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng đây là cô ép tôi."
Cái gì gọi là ta ép ngươi?
Rốt cuộc là ai ép ai?
Phiền ngươi đừng có diễn lắm như thế được không!
Sơ Tranh: "Anh cảm thấy trước kia là anh đang làm từ thiện, thay tôi chém đứt cánh, tôi còn phải cảm ơn anh chắc?"
Bệnh tâm thần à!
Chử Mậu cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Sơ Tranh chống cằm, suy nghĩ xem nên làm sao để xử lý tên Chử Mậu này mới tốt.
Người phụ trách ở bên cạnh nhỏ giọng dò hỏi: "Sơ Tranh tiểu thư, chúng ta có thể ký hợp đồng được chưa?"
"Ừ."
Sơ Tranh cùng người phụ trách đi ký hợp đồng, phần lớn quá trình bọn họ sẽ thay cô làm.
Trọng điểm duy nhất là...
"Sơ Tranh nữ sĩ, xin hãy lấy giấy tờ chứng minh thân phận của ngài ra."
Sơ Tranh trầm mặc vài giây.
Cô ngước mắt, nghiêm túc nhìn người phụ trách.
Người phụ trách cũng nghiêm túc theo, có... có vấn đề gì không?
"Chờ tôi đi làm một cái đã."
"???"
Sơ Tranh đưa tiền ra trước, rồi rời đi trong ánh mắt mờ mịt của người phụ trách.
Người phụ trách: "..."
Thế này cũng quá yên tâm nha?
...
"Sở tiên sinh, căn biệt thự kia của ngài đã được bán ra, số dư tôi sẽ chuyển qua cho ngài, ngài xem lúc nào thuận tiện thì tới mang đồ đạc đi, để bên chúng tôi làm công tác thanh lý."
Sở Vụ cúp điện thoại.
Chỉ qua ba phút, âm báo tin nhắn của điện thoại vang lên.
Sở Vụ nhìn số tiền chuyển đến, lông mày nhẹ chau lại.
Sở Vụ chủ động gọi điện thoại cho bên kia.
"Sao lại nhiều tiền thế?"
"Sở tiên sinh là như vậy..." Bên kia nhanh chóng miêu tả lại câu chuyện một lần.
Sở Vụ nghe xong, cuối cùng trong đầu rút ra được một kết luận: Hai tên ngu xuẩn tranh đoạt nhà ở, làm giá nhà tăng lên ào ào.
Bây giờ hắn đang thiếu
tiền, có người đưa tiền đến, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
Tiền này còn chưa cầm nóng tay, liền bị Sở Vụ phân chia chuyển ra ngoài.
"Sở Vụ."
Bác sĩ trẻ vỗ bả vai hắn.
"Chuyện của cậu bên kia giải quyết thế nào rồi?"
"Tôi bán nhà, cũng xem như ổn rồi." Sở Vụ nói.
Lúc đầu bán căn nhà kia đi, vốn nghĩ là sẽ thiếu một ít, nhưng bán được giá cao như vậy, nên cũng đã đủ tiền cho hắn trang trải.
"A?" Bác sĩ trẻ kinh ngạc: "Vậy sau này cậu ở đâu?"
"Không biết." Thái độ của Sở Vụ rất lãnh đạm.
"Nếu không cậu đến chỗ tôi ở tạm đi?" Bác sĩ trẻ đề nghị.
"Không cần." Sở Vụ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
Bác sĩ trẻ thở dài: "Sở Vụ, nếu như cậu cần giúp thì cứ nói với tôi, mặc dù tôi cũng không giúp được cho cậu bao nhiêu, nhưng chúng ta là bạn bè, không phải sao?"
Sở Vụ rủ mắt xuống: "Ừ, tôi đi trước đây."
"Này... Còn chưa tan tầm..."
Bác sĩ trẻ nhìn Sở Vụ rời đi, nặng nề thở dài.
...
Chử Mậu về đến nhà, lửa giận còn đọng lại trong đáy lòng lập tức bốc lên, trực tiếp đập đồ trong phòng khách một trận.
Trong không khí có lông vũ màu đen bay xuống.
Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng lơ lửng giữa không trung, đôi cánh màu đen ở sau lưng cô ta mở ra.
Cô gái từ trên cao liếc nhìn xuống Chử Mậu: "Anh sao thế?"
Chử Mậu đứng trong mảnh hỗn độn, ngửa đầu nhìn cô ta: "Tang Mộng, hôm nay anh trông thấy Sơ Tranh."
Tang Mộng rơi xuống mặt đất, đôi cánh sau lưng biến mất, cô ta nói rất chắc chắn: "Không thể nào, cô ta đã chết."
Tang Mộng đã tự mình xác nhận.
Sao cô có thể còn sống được.
"Là sự thật."
"Anh chắc chắn là cô ta không?"
"Là cô ta, cô ta đã chính miệng thừa nhận." Chử Mậu gật đầu.
Tang Mộng nhíu mày, sao lại như thế được? Rõ ràng cô ta đã tận mắt nhìn thấy, cô chết rồi... Thiên sứ mất đi cánh sẽ yếu ớt như người bình thường, sao cô có thể còn sống được?
Nhưng Chử Mậu không cần phải lừa cô ta.
Chẳng lẽ lúc ấy cô không chết?
Chử Mậu kéo Tang Mộng: "Cô ta thật sự còn sống, anh cảm thấy cô ta thay đổi."
Tang Mộng hỏi: "Thay đổi chỗ nào?"
"Không giống như trước đây... Trở nên rất lạnh lùng, bị cô ta nhìn, anh lại cảm thấy toàn thân phát lạnh."
Chử Mậu tỉ mỉ kể lại chuyện lúc trước cho Tang Mộng nghe một lần, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào cả.
"Cô ta đã mất đi cánh, chỉ là một người bình thường, cho dù còn sống, thì cũng không cần sợ cô ta." Tang Mộng nói: "Em sẽ đi xác nhận một chút, anh không cần lo lắng."
"Không phải anh lo lắng, mà chỉ là cảm thấy kỳ quái." Chử Mậu và Tang Mộng có suy nghĩ giống nhau.
Chử Mậu đột nhiên đi lên lầu.
Tang Mộng đi theo hắn.
Chử Mậu mở thư phòng ra, Tang Mộng không đi theo vào, mà chỉ đứng ở cửa ra vào
Chử Mậu đi đến trước kệ sách, xoay một cuốn sách trên giá, giá sách chậm chạp xê dịch.
Đôi cánh màu trắng thuần chậm rãi phơi bày, nó bị cố định ở trên tường, đem đến cảm giác chấn động thị giác và xung kích kỳ lạ.
Phía trên phảng phất như mang theo thánh quang, làm cho người ta cảm thấy như được nhìn thấy thần minh.