Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Triệu gia bị cái biến cố này dọa cho cả kinh không dám lên tiếng, trốn vào trong góc phòng khách.
Tang Mộng muốn xoay người, lại phát hiện tay chân mình không biết đã bị thứ gì trói chặt.
Cô ta không nhìn thấy thứ đó, chỉ có thể cảm giác được xúc cảm băng lãnh từ trên cổ tay.
Đây là thứ gì...
Thân thể Tang Mộng đột nhiên bị kéo dậy, dán lên lan can cầu thang bị hư hại.
Lúc này không chỉ có cổ tay, mà toàn bộ thân thể, đều có cảm giác bị thứ lạnh băng kia trói buộc.
Tang Mộng càng giãy dụa, thứ trói cô ta càng siết chặt hơn.
Chỗ cổ tay đã đỏ hồng một mảng, máu tươi nhỏ xuống, rơi xuống đất, tạo thành từng đóa hoa máu.
"Sơ Tranh!"
Tang Mộng tức hộc máu gầm thét.
"Ừ?" Người phía dưới hơi ngước mắt, nghiêm túc nhìn cô ta: "Sao thế?"
Một cơ hội để đánh trả cũng không có.
Cảm giác tịch mịch không ai có thể hiểu thấu bao trùm.
A.
Tang Mộng đối diện với ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm của Sơ Tranh, lửa giận từ từ bốc lên.
Sao thế!?
Cô lại còn hỏi mình sao thế.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thiên sứ đã mất đi cánh, sao có thể lợi hại như vậy được?
Không có khả năng.
Cô là ai...
"Không phải ngươi vừa mới gọi tên ta sao, ngươi dễ quên thế à?"
"Đây là bệnh, cần phải trị." Cô hơi dừng lại: "Triệu gia, ông nói đúng không?"
Triệu gia đột nhiên bị điểm tên, đối diện với ánh mắt nữ sinh, cả người đều run lẩy bẩy, hàn khí từ lòng bàn chân vọt lên trên trán.
Rốt cuộc ông ta chọc phải người nào thế này!
Sống qua hơn nửa đời người, không có hạng người gì mà Triệu gia chưa từng gặp.
Cho dù là loại người có năng lực không tầm thường như Tang Mộng, ông ta cũng chưa từng có cảm giác như lúc này.
Giống như mình đã không còn ở nhân gian nữa, mà là rơi vào địa ngục u ám, sắp bị xử tội.
Triệu gia không biết Sơ Tranh đột nhiên hỏi mình làm gì, ông ta nhìn Tang Mộng, lại nhìn Sơ Tranh, hai chân như nhũn ra, chật vật vịn vào bên cạnh, không dám lên tiếng.
Sơ Tranh cũng không thèm để ý, giẫm lên mặt đất bừa bộn, đi đến bên cạnh Sở Vụ.
Không biết cô mò từ đâu ra một cái khăn lụa, cột lên mắt Sở Vụ.
"Sơ Tranh..."
"Đừng sợ, không sao."
Sở Vụ cảm giác được trên mi tâm hơi nóng lên, sau đó trong tai tràn ngập âm nhạc, không nghe thấy âm thanh gì khác nữa.
"Triệu gia, cho ông một cơ hội." Sơ Tranh đứng ở bên ghế sofa, ôm lấy Sở Vụ, không cho hắn nhìn, cũng không cho hắn nghe.
"..."
"Giúp tôi chặt cánh của cô ta xuống." Sơ Tranh nói: "Chuyện ngày hôm nay, coi như xong."
"Cánh... Cánh?" Giọng nói của Triệu gia đang run rẩy.
Cánh ở đâu ra?!
Tang Mộng cả kinh rống to, thanh âm cũng thay đổi: "Sơ Tranh, ngươi dám!"
"Có gì mà không dám, ngươi cũng dám chém ta, tất nhiên ta phải đáp lễ lại." Phải làm một người có lễ phép.
Có qua có lại là truyền thống tốt đẹp.
Hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
【...】 Xin tiểu tỷ tỷ hãy buông tha cho cái từ người tốt đi.
"Sơ Tranh ngươi... ưm ưm ưm..."
Tang Mộng bỗng nhiên không thể nói chuyện, trong cổ họng phát ra tiếng ưm ưm phẫn nộ.
"Ồn ào quá."
Cánh của Tang Mộng không hiện ra.
Nên tất nhiên Triệu gia không nhìn thấy.
Nhưng rất nhanh ông ta liền nhìn thấy một đôi cánh màu đen.
Lông vũ màu đen bao trùm, mềm mại bóng loáng.
Nếu nhìn chăm chú vào đôi cánh kia, giống như có thể nhìn thấy hắc ám ở sâu trong nội tâm mình.
Trong hư không đột nhiên có một cây rìu bay đến, dập xuống trước mặt Triệu gia.
Triệu gia bừng tỉnh, thân thể lui về phía sau, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Cây rìu này, là của ông ta, vốn đặt ở trên lầu...
"Tôi cho ông nửa tiếng, nếu như ông không động thủ, vậy tôi cũng chỉ có thể ra tay với ông."
Thanh âm lạnh như băng của Sơ Tranh lưu chuyển trong phòng khách.
Cả người Triệu gia đều đang run rẩy.
Ông ta nhìn cây rìu trên mặt đất, nửa ngày không dám cầm lên.
Thời gian bất tri bất giác đã qua đi năm phút.
"Còn hai mươi lăm phút nữa."
"Hai mươi phút."
Sơ Tranh băng lãnh báo giờ, làm lòng dạ Triệu gia càng gấp gáp hơn, ông ta cầm rìu, run rẩy đứng lên.
"Ưm ưm..."
Tang Mộng dùng ánh mắt uy hiếp Triệu gia.
Nhưng mà Triệu gia cảm thấy ánh mắt của Tang Mộng, không đáng sợ bằng Sơ Tranh.
Căn bản không cần tiếp xúc với ánh mắt cô, chỉ vẻn vẹn liếc nhìn cô một cái, ông ta đã cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương cốt.
Cô gái kia, giống như vương giả đứng trên đỉnh núi tuyết, băng tuyết đầy trời đều không áp được sự lạnh lùng kiêu ngạo của cô.
...
Phòng khách hỗn loạn, đôi cánh màu đen nhiễm lên vết máu, bị đặt ở giữa phòng khách.
Triệu gia cầm cây rìu tràn đầy máu tươi, dựa vào góc tường, làm gì tìm thấy nửa phần khí phách như lúc trước nữa
Tang Mộng vẫn bị trói trên lan can cầu thang, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, ánh mắt vừa oán độc lại vừa căm hận nhìn chằm chằm Sơ Tranh.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì có lẽ lúc này Sơ Tranh đã
bị đâm thành cái sàng rồi.
Tang Mộng mất đi cánh, ánh sáng trong phòng khách đã khôi phục lại bình thường.
Sơ Tranh bình tĩnh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lý Dân Hàng.
"Lần trước tôi bảo anh tìm người, đã tìm được chưa?"
"Tìm... Tìm được rồi." Lý Dân Hàng bên kia có chút kinh nghi: "Bà chủ, ngài tìm loại người này làm gì, bệnh viện chúng ta chỉ làm chuyện đứng đắn
Sơ Tranh không trả lời Lý Dân Hàng, mà cho hắn một cái địa chỉ, để hắn gọi người tới đây.
Người Lý Dân Hàng gọi đến rất nhanh, đối phương trông thấy Tang Mộng và cánh trên mặt đất, hung hăng hít sâu một hơi.
Sau khi khiếp sợ qua đi, cũng chỉ còn lại kích động.
Triệu gia không biết những người này là ai, nhưng nhìn trang phục của bọn họ, thì chắc là của phòng nghiên cứu nào đó...
Sơ Tranh đỡ Sở Vụ, khi đi ngang qua Triệu gia: "Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói chưa."
"Biết... Biết."
Triệu gia nhìn Sơ Tranh dẫn Sở Vụ rời đi.
Thanh âm của cô chầm chậm truyền đến: "Cẩn thận bậc thang."
Một cô gái hung tàn như thế, vậy mà lúc này lại tri kỷ nhắc nhở một người...
Triệu gia nghĩ lại một chút, từ đầu đến cuối, cô đều chăm sóc Sở Vụ từng li từng tí.
Hoàn toàn khác biệt với khí chất của cô.
Tựa như một tên sát thủ giết người như ngóe, đột nhiên lại lộ ra vẻ mặt nhu tình với một con vật nhỏ.
...
Tận đến khi lên xe rời đi, Sơ Tranh mới gỡ khăn lụa trên mắt Sở Vụ xuống, hôn hắn như trấn an một hồi.
"Có bị dọa đến không?"
"..."
Hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghe thấy gì cả, cái gì dọa đến được chứ?
"Em làm gì với bọn họ rồi?" Đáy lòng Sở Vụ có chút dự cảm không tốt.
Luôn cảm thấy chuyện phát sinh vừa rồi, không phải đơn giản như vậy.
"Không làm gì cả." Giọng điệu của Sơ Tranh hoàn toàn bình tĩnh như trước đây: "Về nhà đi."
Về nhà vuốt ve mèo!
Hai chữ về nhà, làm nhịp tim Sở Vụ đập nhanh nửa nhịp.
Cô cảm thấy đó là nhà sao?
Sở Vụ cố gắng bình ổn rung động dưới đáy lòng, vẫn muốn hỏi: "Bọn họ..."
Sơ Tranh đè ép Sở Vụ, bá đạo ngăn chặn miệng của hắn.
Yên tĩnh một chút không được sao?
Hỏi nhiều như vậy làm gì.
Cô giải thích rất mệt mỏi.
Dọa đến hắn thì làm sao bây giờ?
Cô còn muốn làm người tốt đó!
Sơ Tranh cạy mở răng môi hắn, câu lấy đầu lưỡi mềm mại, mút vào liếm láp.
Vành tai Sở Vụ nóng lên, bị cô hôn đến có chút thiếu dưỡng, những câu muốn hỏi, dần dần chìm xuống.
Trong đầu chỉ còn lại nụ hôn lúc nhẹ lúc nặng của cô gái.
Thân thể như rơi vào đám mây mềm mại, cảm giác chìm chìm nổi nổi, làm cho hắn không nhịn được phát ra một âm thanh rất nhỏ.
Âm thanh kia làm Sở Vụ hơi thanh tỉnh hơn mấy phần, hắn ảo não không thôi.
"Thoải mái thì cứ kêu lên." Sơ Tranh cắn cắn cánh môi hắn, giọng điệu nghiêm túc: "Đừng kìm nén."
"..."
Trong đầu Sở Vụ nổ vang một tiếng.
Trên gương mặt trắng nõn như nhiễm lên ánh nắng chiều, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, đáy mắt mơ màng, giữa lông mày thanh lãnh, lộ ra mấy phần dụ hoặc yêu dã.
Thanh lãnh và yêu dã, hai loại khí chất cực đoan hỗn hợp, không lộ vẻ ngột ngạt, ngược lại làm Sở Vụ nhìn qua càng thêm ngon miệng động lòng người.