Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sở Vụ cố gắng nửa ngày, cuối cùng Sơ Tranh thật sự chịu không được nữa, bảo hắn đi phá cửa thủy tinh.
Sở Vụ không cảm thấy đến mức phải phá cửa.
Hắn vào nhà tắm, lấy sữa tắm làm chất bôi trơn, cố gắng mười mấy phút, cuối cùng mới kéo được cánh ra.
Sơ Tranh nghiêng người tiến vào, trên đôi cánh ẩm ướt, tất cả đều là bong bóng.
"Tắm rửa một chút." Sở Vụ kéo cô vào nhà tắm.
Nhà tắm lúc đầu rất rộng rãi, nhưng cái cánh kia của Sơ Tranh đi vào, dường như đến cả quay người cũng khó khăn.
Sở Vụ chủ động giúp cô rửa, dòng nước ấm áp tưới vào trên cánh, bàn tay Sở Vụ từ từ di chuyển theo lông vũ, rửa sạch sẽ sữa tắm.
Sơ Tranh âm thầm sờ một bên cánh khác của mình.
Không có cảm giác gì, giống y như khi dùng tay trái sờ tay phải vậy.
Nhưng bên bị Sở Vụ sờ lên kia, liền cảm thấy...
Hơi nước vấn vít quanh nhà tắm, Sơ Tranh cảm thấy hơi nóng.
Trên người Sở Vụ phát ra hormone nam tính, lúc này giống như chất xúc tác, không ngừng câu lấy dục niệm của cô, từng chút từng chút làm sâu sắc.
"Sao thế?"
Sơ Tranh thu tay lại, trấn định thúc giục: "Rửa nhanh lên."
"Được rồi." Sở Vụ đóng máy nước nóng lại: "Anh tìm đồ... ưm..."
Sở Vụ bị đẩy lên bức tường nhà tắm, bóng đen bao phủ đến, trên cánh môi nóng lên, hô hấp liền bị người cướp đoạt.
Vạt áo sơ mi bị vén lên cao, ngón tay mịn màng, vuốt ve dần lên.
Từ đường nhân ngư của hắn, đến cơ bụng...
Đôi cánh trắng thuần khiết, bao bọc lấy hắn, tia sáng xuyên thấu vào, trước mắt hắn mê ly như một hồi kịch kỳ quái.
Lông vũ mềm mại phất qua da thịt, mang theo cảm giác tê dại, mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào hết.
Sở Vụ bị hôn đến mức đầu ngón chân đều cuộn rút.
Trong cổ họng hắn nhịn không được phát ra một thanh âm rất nhỏ.
Cảm giác trói buộc bên hông buông lỏng, quần lập tức tuột xuống dưới.
"Đừng... Đừng ở đây." Sở Vụ còn sót lại một chút lý trí, làm hắn thanh tỉnh mấy phần, thở hổn hển nói: "Đi vào phòng."
Thân thể Sở Vụ đột nhiên bay lên không, Sơ Tranh ôm hắn đi ra bên ngoài phòng tắm.
Đi tới cửa, cánh ầm một tiếng đụng vào trên khung cửa.
Sơ Tranh: "..."
Sở Vụ: "..."
Trước khi Sơ Tranh bạo lực hủy đi cánh cửa, Sở Vụ chỉ huy cô ra khỏi phòng tắm.
Căn phòng của Sở Vụ là phòng ngủ chính, giường đặc biệt lớn, nhưng Sơ Tranh đi lên, cánh bá chiếm, toàn bộ giường đều lộ ra vẻ nhỏ bé.
Sở Vụ bị Sơ Tranh đè dưới thân, một bên áo sơ mi treo trên bờ vai, làm xương quai xanh của hắn như ẩn như hiện, một bên khác đã trượt đến khuỷu tay.
Không cởi ra toàn bộ, ngược lại để hắn nhìn qua càng thêm mê người.
Quần đã cởi ra trong phòng tắm, lúc này chỉ còn lại một cái quần lót.
Ngón tay Sơ Tranh câu lấy mép quần lót của hắn, nhẹ nhàng kéo xuống.
Cánh bọc lại, ánh sáng trước mắt Sở Vụ tối xuống.
...
Hôm sau.
Sở Vụ hơi động thân thể một cái, xúc cảm mềm mại, làm hắn nhịn không được cọ nhẹ hai lần.
Sở Vụ đột nhiên cảm thấy mình bị ôm chặt, hắn hơi mở mắt ra, trước mắt chỉ có ánh sáng yếu ớt...
Trời còn chưa sáng sao?
Hiển nhiên cũng không phải vậy.
Hắn được Sơ Tranh ôm vào trong ngực, dùng cánh bọc lấy.
Sở Vụ nhịn không được giơ tay, sờ sờ lông vũ.
Sơ Tranh đè tay hắn lại: "Đừng có sờ." Sờ tới sờ lui, muốn chết à!
Đầu ngón tay Sở Vụ dịch chuyển khỏi lông vũ mềm mại, mượn ánh sáng nhàn nhạt, nhìn người đang ôm hắn.
Cô gái sắc mặt lãnh đạm nhìn hắn.
Cái cổ thiên nga của cô trắng như men sứ, có vết dâu ái muội, vừa đáng yêu lại vừa tinh nghịch, rõ ràng đã nói lên chuyện phát sinh tối hôm qua.
Cô không có chút thận trọng hay thẹn thùng của một người con gái nào, thậm chí còn mang theo chút... bá đạo.
Hầu kết Sở Vụ khẽ lăn động một cái, chủ động hôn qua.
Vật nhỏ đưa tới cửa, ngu hay sao mà không hôn.
Hai người hôn hôn, không bất ngờ chút nào là lại lau súng cướp cò.
Tay Sở Vụ không cẩn thận đụng phải sau lưng Sơ Tranh, lướt qua bên cạnh gốc cánh.
Thân thể của Sơ Tranh hơi rung động, cảm giác so với trước đó càng mãnh liệt hơn, từ gốc cánh lan tràn đến tận toàn thân.
Sơ Tranh cắn môi Sở Vụ.
"Bảo bối..."
Ánh mắt Sở Vụ mơ màng, nhỏ giọng thì thầm.
Động tác của Sơ Tranh hơi ngừng lại, hơi nghi hoặc liếc hắn một cái.
"Bảo bối?" Sơ Tranh bất động, Sở Vụ khó chịu, giọng nói nhuốm lên dục vọng, vừa ủy khuất lại vừa khó chịu gọi cô.
"Bảo bối... khó chịu..."
Đôi cánh
trắng thuần khiết bao phủ lấy người, một mảnh lông vũ từ từ rơi từ trên giường xuống đất.
Cả phòng kiều diễm.
...
Chờ hai người rời giường, đã là giữa trưa.
Sở Vụ từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc, vừa nhìn Sơ Tranh đang ngồi bên giường, nghiêm túc sờ cánh của mình.
Không cho hắn sờ.
Còn cô thì lại mò đến hăng say.
Nhưng Sở Vụ không thể không thừa nhận, cảm xúc khi sờ lên cái cánh kia rất dễ chịu.
"Chẳng lẽ nó sẽ luôn như thế này?" Cái này nếu như không thu về được, thì sau này cô đi ra ngoài kiểu gì?
"Không biết." Sơ Tranh thu tay lại: "Anh không thích?"
"Không phải." Hắn rất thích cánh của cô, luôn cảm thấy khi nhìn thấy nó, những cảm giác kiềm chế nơi đáy lòng mình đều biến mất: "Nếu nó cứ như thế này, thì làm sao em ra ngoài được?"
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Vậy thì không ra khỏi cửa."
Như thế Vương Giả sẽ không bắt cô phá sản nữa, quả thực hoàn mỹ!
Sở Vụ: "..."
Sơ Tranh đột nhiên giữ chặt hắn, nghiêm túc hỏi: "Anh sẽ không chạy chứ?"
"??" Sở Vụ lơ ngơ: "Anh chạy cái gì?"
Bọn họ...
Đã như vậy.
Hắn còn có thể chạy sao?
Cho dù cô không phải người thường, nhưng cũng là con gái, Sở Vụ cảm thấy mình mà không chịu trách nhiệm, thì quá không phải người rồi.
"Vậy là tốt rồi." Sơ Tranh nâng tay hắn lên, cúi đầu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay hắn: "Ngoan một chút, đừng chạy, bằng không thì em sẽ đánh gãy chân anh."
Sở Vụ lập tức cảm thấy hạ thân lạnh căm căm.
Cô nói đánh gãy chân, là đánh gãy cái chân nào?
Đôi môi ấm áp của cô gái, tơi trên mu bàn tay hắn, hơi thở nóng rực phất qua, làm dục vọng vừa chìm xuống, lại bắt đầu xao động.
"Anh... anh đi nấu cơm."
Sở Vụ cơ hồ là chạy trối chết.
Ra khỏi phòng, hắn mới hận không thể tát cho mình một cái.
Cô chỉ hôn vào mu bàn tay hắn thôi mà, sao mình lại như bị trêu chọc thế này?
Nhưng mà vừa nghĩ tới trận mây mưa vừa rồi, bên tai Sở Vụ liền bắt đầu nóng lên, cả người tựa như cũng lộ ra bong bóng màu hồng phấn.
Không phải định lực của hắn không đủ, mà là cô quá mê người.
Ai...
Sở Vụ thở ra một hơi.
"Meo ~ "
Cục bông nhỏ màu trắng tuyết nằm trên ghế sofa, hướng về phía hắn ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Sở Vụ đi qua ôm Phúc Bảo lên, chuẩn bị cho nó ăn trước.
Đằng sau bỗng nhiên "ầm" một tiếng.
Sở Vụ quay đầu nhìn lại, cửa phòng ngủ mở ra, đôi cánh màu trắng lập tức hiện lên, rồi biến mất ở cửa.
Hắn suy tư một lát, trên gương mặt lãnh đạm lộ ra chút ý cười.
Sở Vụ ấn trán Phúc Bảo, nhỏ giọng nói: "Có đôi khi cô ấy thật sự rất đáng yêu."
Mang theo cánh, thật sự cực kỳ không tiện, khi ra cửa cũng phải làm y như con cua.
Cánh của cô quá lớn, cho dù dán sát vào thân thể, cũng không có cách nào đi bình thường được.
Hơn nữa cánh đối với cô mà nói, cũng không có gì trọng lượng, giống y như lúc bình tường vậy.
Cho nên Sơ Tranh cứ lung tung mà đi, không khỏi sẽ xảy ra va chạm.