Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tuyết Uyên thất bại ngồi xuống.
Sơ Tranh cúi đầu xuống, không để ý đến hắn.
"Này."
Tuyết Uyên ngồi không yên, không nhịn được lên tiếng.
"Ừ?"
Thanh âm nữ tử nhàn nhạt, trong sơn động có chút mờ mịt bỗng trở nên linh hoạt kỳ ảo.
Tuyết Uyên dẩu miệng thổi một ngụm khí: "Bản tôn có đẹp không?"
Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi đáp: "Rất đẹp."
Được người ta khen rất đẹp, Tuyết Uyên lập tức vui mừng ra mặt: "Bản tôn chính là hung thú đẹp mắt nhất thời kỳ thượng cổ đó, Đỗ Hồi kia..."
Nói đến Đỗ Hồi, Tuyết Uyên có chút dừng lại.
"Ngươi đã làm gì hắn?"
Lần trước cô bảo người Thần tộc rời đi hết, nhưng hắn cũng không nhìn thấy cô làm gì với Đỗ Hồi.
Chỉ là đi vài vòng quanh ao máu kia, sau đó liền rời đi như không có việc gì nữa.
Kết quả khi ra ngoài hắn liền phát hiện, những ma khí kia biến mất, lực lượng tán loạn trong cơ thể cô, dường như cũng ổn định lại.
Sơ Tranh lơ đãng nói: "Thế nào?"
"Ta chỉ muốn biết, ngươi đã làm gì hắn."
Sơ Tranh há miệng liền muốn nói: Đương nhiên là xử lý, bằng không thì giữ lại ăn tết sao?
Vương Giả kịp thời ngăn cản cô.
【 Đừng có bạo lực trước mặt thẻ người tốt như thế! Phải làm thẻ người tốt cảm thấy cô là một người tốt đáng tin, được không? Được không?! 】
Ta giúp hắn giải quyết người hắn không thích, ta còn không phải người tốt?
Người tốt như ta căn bản không tìm được nữa rồi biết chưa?!
【...】 Mời tiểu tỷ tỷ đừng có lý giải lung tung về hai chữ "người tốt" này, người tốt căn bản không phải thế này! Không phải!
"Không làm gì." Sơ Tranh sửa miệng.
Tuyết Uyên không tin: "Không làm gì thì sao hắn lại không có động tĩnh nữa?"
"Làm sao ta biết." Sơ Tranh nói: "Ngươi hỏi hắn đi."
"Sao ngươi lại không biết? Chắc chắn là ngươi đã làm gì với hắn rồi."
"Ta làm gì với hắn? Ngươi trông thấy rồi?"
"..." Tuyết Uyên nghẹn họng: "Nếu bản tôn trông thấy, còn cần đến hỏi ngươi chắc?"
"Nếu ngươi không nhìn thấy, thì cũng đừng có nói mò, ta không làm gì hắn cả." Sơ Tranh mặt nghiêm túc.
Chuyện không có chứng cứ, sao có thể nói mò chứ!
Như thế rất không lễ phép!
Tuyết Uyên cân nhắc lại: "Ngươi phong ấn hắn về đúng không?"
Tuyết Uyên cảm thấy rất có thể.
Dù sao trước đó mình cũng trải qua.
Sơ Tranh không kiên nhẫn, dữ dằn nhìn hắn: "Ngươi đủ chưa?"
Lắm vấn đề như thế.
Mười vạn câu hỏi vì sao chuyển thế à!
"..."
Tuyết Uyên bị Sơ Tranh hung, cũng xù lông theo: "Ngươi hung dữ cái gì? Đừng tưởng rằng bản tôn sợ ngươi, nói cho ngươi biết, hiện tại bản tôn không sợ ngươi nữa!"
Tuyết Uyên rống xong, càng nghĩ càng giận, quay người muốn đi.
"Ngươi..."
"Ta không sợ ngươi! Ngươi bớt hung với ta đi!" Tuyết Uyên nổi tính tình lên, lẩm bẩm chạy ra khỏi sơn động.
"... mang giày vào." Sơ Tranh trấn định nói xong mấy chữ phía sau.
...
Tuyết Uyên chạy ra khỏi sơn động, đụng vào Hổ Vương đang định tới báo cáo.
Hổ Vương bị đâm đến lui lại mấy bước, ngước mắt nhìn thiếu niên lạ lẫm này một cái, cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"
Đôi mắt đỏ rực như bảo thạch nhìn chằm chằm vào Hổ Vương: "Bản tôn mà cũng không nhận ra, ngươi muốn chết à!"
Thanh âm quen thuộc làm Hổ Vương chấn động.
Tuyết Uyên?!
Hóa hình rồi?
Sao mà nhìn qua... Yếu như vậy nhỉ?
Thiếu niên có chút nheo mắt lại, âm trầm nói: "Ngươi nhìn càng ngon miệng hơn lúc trước." Những cái Tiên Linh Diệp đó cũng không phải ăn không nha.
Hổ Vương: "..." Không! Ta tuyệt đối không ngon đâu!
Vẫn là cái giọng điệu quen thuộc làm cho hắn phát run kia.
Thiếu niên nhìn như không có gì nguy hiểm, thế nhưng Hổ Vương có thể cảm giác được, trên người thiếu niên có một cỗ áp bức như có như không.
Tuyết Uyên dò xét Hổ Vương: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Hổ Vương thốt ra: "Tìm chó."
Nói xong cả người Hổ Vương thoáng như bị đóng đinh tại chỗ.
Xong rồi xong rồi.
Đầu óc bị chó ăn rồi sao?!
"Tìm chó nào?" Tuyết Uyên ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ là có chút bực mình: "Nàng muốn nuôi con chó khác?"
Hổ Vương trừng mắt nhìn: "Không phải không phải. Ta liền, tùy tiện tìm xem... Tùy tiện tìm xem..."
Tuyết Uyên ngờ vực nhìn hắn một hồi, phía sau lưng Hổ Vương tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Một lúc sau, Tuyết Uyên cất bước rời đi.
Hổ Vương thở phào thật mạnh, ánh mắt lần theo Tuyết Uyên bên kia nhìn lại.
"Ngươi nhìn cái gì?" Tuyết Uyên bỗng nhiên quay đầu.
"..." Hổ Vương bị dọa đến run rẩy, nhìn cũng không thể nhìn sao? "Ta, ta, ta chính là cảm thấy ngài... ngài thật đẹp, không giống như ta nghĩ."
"Hừ." Hắn đương nhiên đẹp, hắn chính là hung thú đẹp mắt nhất ở thời kỳ thượng cổ đó! Thiếu niên nghiêng người xuống, trong con ngươi đỏ rực có một tầng ánh sáng lưu chuyển: "Ngươi nghĩ là thế nào?"
Hổ Vương: "..."
Hắn nghĩ là...
Hung thú, tất nhiên là loại có dáng người cường tráng, kiểu hình tượng mà làm cho người ta vừa nhìn đã sợ ấy.
Ai biết khi hóa hình lại là
một thiếu niên, thanh tuyển xinh đẹp đến không tưởng nổi.
Hổ Vương cảm thấy nếu mình nói ra những lời này thì ngay cả xương cũng không còn nữa.
"Ngài là Hắc Hồ, ta cho rằng ngài là kiểu tương đối thành thục..." Hổ Vương gập ghềnh trả lời, thật vất vả mới lừa gạt được Tuyết Uyên, Hổ Vương cảm thấy như mình ném đi nửa cái mạng.
Tiểu đệ từ đằng xa chạy tới: "Hổ Vương, Hổ Vương, Lang Vương tới."
Hổ Vương tằng hắng một tiếng: "Hắn tới làm gì?"
Tiểu đệ: "Không biết a."
Hổ Vương: "Mang theo bao nhiêu yêu?"
Tiểu đệ: "Không có đâu, chỉ có một mình hắn."
Hổ Vương híp mắt lại: "Đi xem một chút."
...
Lúc chạng vạng tối Sơ Tranh nhận được tin tức từ chỗ Hổ Vương, là Lang Vương muốn Tiên Linh Diệp.
Sơ Tranh có Tiên Linh Diệp, nhưng mà Lang Vương...
"Đại Vương, Lang Vương nói hắn đã biết rõ ràng, chuyện khách điếm Vạn Vật, là con hắn không đúng, hắn biết sai rồi, đặc biệt đến xin lỗi."
Hổ Vương thuật lại lời Lang Vương.
Lang Vương từ Thập Lý Bát Sơn trở về, liền tra hỏi lũ sói con nhà mình lần nữa.
Tên oắt con này ở bên ngoài là dạng gì, đáy lòng Lang Vương rất rõ ràng.
Quả nhiên hắn chỉ uy hiếp một chút, có gì oắt con cũng nói ra hết.
"Ngươi tự giải quyết đi."
Sơ Tranh ngại phiền phức, trực tiếp ném chuyện này cho Hổ Vương.
Hổ Vương: "..."
Ta giải quyết như thế nào aaa!
Hổ Vương đần độn nhìn Sơ Tranh rời đi.
Ở trên đường trở về, Sơ Tranh gặp phải mấy con tiểu yêu bị kinh sợ.
Thiếu niên ngồi xổm trên một cái lối nhỏ, rõ ràng là tư thế có chút bất nhã, nhưng bởi vì dáng dấp hắn thật đẹp, nên nhìn qua cũng là cảnh đẹp ý vui.
Người đẹp chính là không giống nha.
"Ngồi xổm ở đây làm gì?" Sơ Tranh đến gần, kéo hắn lên.
Tuyết Uyên giống như không có xương cốt, mềm mại như bông dựa vào người cô, động tác tự nhiên, giống như hắn vẫn còn là con tiểu hồ ly lúc trước.
"Đói."
Muốn ăn!
Muốn ăn những con tiểu yêu tinh nhảy nhót tưng bừng kia!!
Sơ Tranh thuận tay vỗ vỗ lưng hắn: "Ngươi là một con hung thú, đói cái gì?"
Tuyết Uyên bất mãn: "Hung thú thì sao? Hung thú không cần ăn chắc? Ngươi kỳ thị hung thú?"
Hung thú nên ăn yêu ăn thịt người!
Tuyết Uyên dựa vào Sơ Tranh, có thể trông thấy cần cổ thon dài của Sơ Tranh, tinh tế bóng loáng như ngọc.
Hắn nhịn không được liếm môi một cái.
"Ăn..."
Chữ "cỏ" của Sơ Tranh kẹt trong cổ họng.
Tiểu Hồ Ly tiến đến cần cổ, cắn cổ cô, răng đâm rách làn da, tiếng nuốt phá lệ rõ ràng.
Đầu lưỡi thỉnh thoảng đảo qua làn da, mang theo từng đợt tê dại.
Sơ Tranh có chút ôm chặt hắn.
Tiểu Hồ Ly càng uống càng hăng hái.
Sơ Tranh chỉ có thể lên tiếng ngăn cản hắn: "Đủ rồi."
"Dễ uống." Thiếu niên mập mờ đáp một tiếng: "Vẫn muốn."
Sơ Tranh: "..."
Máu của Thần tộc đương nhiên là dễ uống!
Quý giá lắm đó!
"Đủ rồi." Sơ Tranh đẩy hắn ra.
Thiếu niên trừng mắt nhìn cô: "Ngươi muốn bỏ đói ta có phải không! Bản tôn cho ngươi biết, ngược đãi hung thú, sẽ gặp xui xẻo!!"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ồ."
***
Chương này dành tặng cho nekokun29 năm mới vui vẻ nha nàng ^^