Edit: Aya Shinta - ayashinta
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
========================
Chỉ còn lại một chiếc xe cuối cùng.
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ, không biết người cuối cùng sẽ là ai đây.
Xe chậm rãi chạy vào, sau khi dừng lại thì tài xế đi xuống mở cửa xe ra.
Chàng trai bước ra khỏi xe, tất cả mọi người nơi đây lặng im sững sờ trong nháy mắt.
Chàng trai mặc áo trắng như thiên sứ hạ phàm xuống thế gian, vầng hào quang từ vẻ đẹp của anh tỏa ra bốn phía, khiến không ai có thể rời mắt.
Nếu như nói Tạ Chu là nam thần dạng cấm dục, thì chàng thanh niên áo trắng này lại là dạng có thể làm cho tất cả mọi người yêu thích, thậm chí còn dễ dàng khiến cho người ta nổi cảm giác muốn bảo vệ che chở.
Có ekip quay phim chụp ảnh tiến đến thu hình, Tô Tửu chờ ekip quay chụp xong xuôi rồi nhìn qua đoàn người phía bên kia...
Mới chỉ liếc mắt một cái, anh đã nhìn thấy cô gái đang ngồi tách biệt với mọi người.
Anh khẽ rũ mắt, cô cũng tới sao...
Cũng phải, cô ấy cũng là nghệ sĩ.
"Mấyy người có cảm thấy cậu ấy nhìn quen quen không?"
"Tôi cũng thấy khá quen, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu rồi."
"Xinh đẹp quá đi! Thật muốn nhào vào ôm cậu ấy một cái."
Dùng cái từ "xinh đẹp" này để chỉ một người đàn ông thì quả thật không phù hợp lắm, thế nhưng bọn họ cũng không thể tìm được từ nào tốt hơn để hình dung về người thanh niên này.
"A, anh ấy chính là nam chính của bộ phim thanh xuân vườn trường từng nổi tiếng khắp đại giang nam bắc hồi trước đó." Có người đã hỏi thăm được tên của Tô Tửu rồi tra ra được.
"Tô Tửu?" Mọi người tụ lại cùng xem.
"Anh ấy chính là Tô Tửu a..."
"Hình như còn đẹp hơn cả lúc trước, aizz, mà không phải nghe nói anh ta bị đóng băng sao?" Từ sau bộ phim thanh xuân kia nổi lên thì cũng không còn tin tức gì, nên bị đóng băng là cái chắc.
"Tinh Diệu cũng ngu xuẩn thật, một tài năng tốt như vậy mà lại đi đóng băng, đầu óc bị heo đá rồi quá. Anh ấy đáng yêu thật a..."
Tiếng thảo luận vụn vặt rơi vào trong tai Tô Tửu, anh ngó nhìn đám người kia, biểu tình dịu ngoan nhu thuận đến bất thường.
Đạo diễn gọi mọi người tập trung lại, sau khi nói vài câu mở màn thì tiến vào nội dung chính.
"Mọi người đều đã đến đông đủ, kỳ này hai người sẽ chia thành một đội, mọi người có thể tự do chọn tổ đội."
Ở đây có tổng cộng tám nghệ sĩ, bốn nam bốn nữ.
Nữ sinh ngoại trừ Sơ Tranh và Liễu Mạn Mạn, còn có một người dáng dấp cũng ngọt nước, nói chuyện nũng nịu dễ nghe là Phùng Kiều, và một người khác hơi có phong phạm chị đại là Ngụy Quân.
Nam sinh có Tô Tửu cùng Tạ Chu, một người nhìn có vẻ thư sinh là Vũ Hành, cuối cùng là Đỗ Minh luôn hoạt bát năng nổ cứ như ánh mặt trời rực rỡ.
Phùng Kiều nhìn ngay về phía Tô Tửu, đưa ra lời mời: "Tô Tửu, anh có thể cùng một đội với em không?"
Tô Tửu hoang mang nhìn cô nàng, dư quang lại quét về phía Sơ Tranh bên kia, thế nhưng cô chỉ lạnh nhạt nhìn lại anh.
Tầm mắt hai người đụng phải nhau, đáy lòng Tô Tửu hơi hồi hộp bèn bối rối dời mắt nhìn chỗ khác.
"Tôi chưa từng tham gia mấy chương trình thế này, liệu có gây cản trở cho cô không?" Tô Tửu ra vẻ khó xử.
"Không sao mà, em sẽ chỉ anh." Phùng Kiều cười hì hì nói: "Em từng xem qua chương trình này rồi."
Tô Tửu: "..."
Anh không muốn chung đội với cô ta.
Sơ Tranh đi tới bên đạo diễn, lấy thẻ tên đội rồi đưa thẳng cho Tô Tửu.
Tô Tửu: "..."
Phùng Kiều: "..."
Phùng Kiều cau mày nhìn Sơ Tranh, bất mãn chu mỏ: "Này, cô làm gì thế? Không nhìn thấy tôi cùng nhóm với Tô Tửu sao?"
"Anh ta đồng ý với cô?"
"... Không phải tôi còn đang nói với anh ấy đây sao? Cô làm thế này là có ý gì?"
Sơ Tranh chẳng thèm để ý tới cô ta, lại chìa thẻ chia nhóm qua cho Tô Tửu.
Tô Tửu ra vẻ thật có lỗi cười với Phùng Kiều: "À ừm... Tôi với cô ấy chung một nhóm nhé."
Người trong cuộc cũng đã nói như vậy rồi, hơn nữa Phùng Kiều hoàn toàn không đỡ nổi nụ cười của chàng trai thì có thể làm sao đây?
Phùng Kiều trừng Sơ Tranh đến xéo cả mắt rồi hầm hừ đi mất, chung một đội với Liễu Vũ Hành.
Liễu Mạn Mạn đương nhiên chung đội với Tạ Chu.
Cuối cùng cũng chỉ còn sót lại Đỗ Minh cùng Ngụy Quân.
Chia đội xong xuôi, các đội lên xe của mình rồi đi tới đích đến tiếp theo.
Nhưng cũng không phải cứ đi là sẽ đến được, vẫn còn có nhiệm vụ khác.
Đạo diễn cầm bốn tấm thẻ, giải thích: "Có bốn đường đi để các bạn chọn, đội nào đến đích đầu tiên sẽ có được gợi ý về nhiệm vụ ngày mai. Đường đi tuy không khác nhau mấy, có điều tình hình giao thông thế nào thì chúng tôi không dám chắc, cũng còn phải xem vận may của mọi người có thể gặp
được cái gì."
Đạo diễn ra hiệu cho mọi người đến rút thẻ.
Tô Tửu đưa mắt nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh lại ra hiệu cho anh đi lấy.
Tô Tửu rút được đường số 3.
-
Ekip chương trình đưa bản đồ số 3 cho hai người, họ cần phải tự mình lái xe để tới đích.
Còn về phần ai lái xe...
Sơ Tranh đã leo lên ghế phụ ngồi từ lâu nên Tô Tửu chỉ có thể tự mình lái.
Vì toàn bộ hành trình đều được quay lại nên Tô Tửu cũng không dám nói quá nhiều với Sơ Tranh, bởi vậy giữa hai người hầu như chẳng giao lưu gì trong suốt cuộc hành trình.
Người bên tổ chương trình cũng đến sốt ruột, một đội im như hũ nút như hai người bọn họ thì tỉ lệ người xem liệu có cao nổi không hả?
VJ không nhịn được bèn nhắc nhở Sơ Tranh với Tô Tửu, nói bọn họ cần tương tác với nhau nhiều hơn.
Sơ Tranh nhìn VJ một cái, lưu loát xoay người về phía cửa sổ rồi nhắm mắt lại.
VJ: "..."
Tô Tửu quay về ống kính nở một nụ cười, rồi lại nghiêm túc lái xe theo lịch trình.
Có vẻ vận số của Tô Tửu cũng khá may nên cả chặng đường đều thông suốt.
Xe sắp đi được nửa giờ thì đột nhiên ngừng lại.
"Sao vậy?" Sơ Tranh mở mắt ra.
"Hết xăng." Tô Tửu nói.
Đây là thiết lập của tổ chương trình, họ làm sao để người chơi đến đích một cách dễ dàng như vậy được.
Sơ Tranh đánh hơi thấy mùi Vương Bát Đản chuẩn bị chơi cô rồi.
"Làm sao bây giờ?" Tô Tửu hỏi Sơ Tranh, ánh mắt anh đặc biệt trong trẻo, lộ ra yếu đuối vô hại như thỏ trắng nhỏ.
Sơ Tranh lập tức dán cho anh một cái nhãn bốn chữ -- giả vờ giả vịt.
Sơ Tranh xuống xe, Tô Tửu cùng VJ cũng nhanh chóng xuống theo, chung quanh đây đều là nhà cao tầng, căn bản là không có nơi để đổ xăng.
Xe của tổ chương trình ở phía sau thì chắc chắn sẽ không để bọn họ dùng.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Xin mời tiêu hết một ngàn vạn trong vòng nửa tiếng. 】
Sơ Tranh: "..." Tên ngốc nhiều tiền Vương bát đản lại đến giải ngân rồi.
Mà ekip chương trình này cũng không có quy định gì đối với vấn đề dùng tiền tài.
Sơ Tranh nhìn bốn xung quanh, quả nhiên tìm được một bảng hiệu đặc biệt lớn, cô bèn đi về phía đó.
Ekip quay phim lập tức đuổi theo, một đoàn người rồng rắn đông như vậy thì tất nhiên gây chú ý, người qua đường liên tục quay đầu lại dòm ngó bọn họ.
Sơ Tranh thản nhiên đi vào
Showroom 4S (showroom ô tô), nhân viên kinh doanh thấy đội ngũ hùng hậu thế này thì suýt chút nữa không dám nghênh đón.
"Xe một ngàn vạn, một chiếc, bây giờ có thể đi luôn." Sơ Tranh lời ít ý nhiều biểu đạt nhu cầu của mình.
"A?" Ánh mắt của người nhân viên vẫn còn đang dừng ở ekip chương trình phía sau.
"Tới đây làm gì thế nhỉ?"
"Mua xe."
Người nhân viên kinh doanh buột miệng nói ra câu kia, Sơ Tranh không lạnh cũng không nóng trả lời.
Lời này vừa nói ra, không chỉ người nhân viên bị dọa cho hãi hùng mà cả ekip phía sau cũng phát khiếp.
Việc xe hết xăng là kịch bản bọn họ làm ra, để mấy nghệ sĩ này tìm ra những phương thức khác nhằm tới đích.
Ba đội khác cũng sẽ xảy ra tình huống thế này, thử thách cũng hơi khó khăn thật...
Nhưng ai mà biết vị tiểu tổ tông này lại tới thẳng Showroom mua xe.
Hành động này... Bọn họ đã làm nhiều kỳ thế rồi nhưng chưa từng gặp ai như cô đâu.
Tô Tửu kéo tay áo Sơ Tranh: "Chúng ta không cần mua xe đâu, có thể dùng phương pháp khác để đi mà."
Sơ Tranh không đổi sắc mặt lấy một cái: "Phiền phức." Tiền này không thể không quăng! Cứ làm như ta muốn tiêu lắm ấy!
Tô Tửu: "..."
Ekip quay phim: "..." Ha ha, rốt cuộc đây là công chúa nhỏ nhà ai đi chơi thế!!
*
Tô Tửu: Mau mua ta nha! Không đắt đâu! Mấy người ném phiếu vote liền có thể mua rồi a ~~
====================