Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 432: Vô thượng tiên đồ (35)


trước sau

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Dung nhan gần trong gang tấc, làm cho Tuyết Uyên gần như sắp quên hết toàn bộ ngôn ngữ.

Hắn gian nan nuốt nước miếng.

Ánh mắt Sơ Tranh hơi sâu, khi cánh môi Tuyết Uyên khẽ nhếch, chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên hôn qua.

Ngón tay Sơ Tranh buông cằm hắn ra, xoa lên gương mặt hắn, lòng bàn tay cọ qua gương mặt, đụng phải vành tai hắn.

Thân thể Tuyết Uyên giống như bị đông lại, con ngươi hơi trừng lớn.

Nụ hôn đêm hôm đó lại thoáng hiện lên trước mắt hắn.

Nhưng lúc ấy thần chí hắn có chút không rõ, không có cảm thụ rõ ràng như giờ khắc này, hơn nữa lần kia là hắn chủ động trước.

Sơ Tranh hôn cực bá đạo, câu lên dục vọng vẫn chưa ngừng lại ở sâu trong nội tâm hắn.

Tuyết Uyên tức chết rồi.

Mắt thấy kỳ động dục của hắn sắp đi qua, lại bị cô hôn như thế, hoàn toàn xong rồi.

Năng lực tự điều khiển của hắn kém vậy từ bao giờ?!

Một nụ hôn kết thúc, Sơ Tranh buông hắn ra.

Tuyết Uyên hít thở không khí mới mẻ, lập tức lên tiếng: "Ta là hung thú, ngươi là Thần tộc, chủng tộc khác biệt, sẽ không có kết quả tốt!"

"Ừ." Đầu ngón tay Sơ Tranh đè lên khóe môi Tuyết Uyên, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm lãnh đạm của cô chậm rãi vang lên: "Thì sao."

Trong bình tĩnh lộ ra phách lối.

Cánh môi Sơ Tranh lần nữa rơi xuống, nhưng lần này là chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào rồi lập tức tách ra

"Ta muốn, nhất định phải là của ta."

"..." Nữ nhân này sao còn cuồng vọng hơn cả mình vậy chứ? Tuyết Uyên nhịn không được trợn mắt trừng cô một cái: "Bản tôn còn chưa đồng ý, ngươi dựa vào cái gì mà tự chủ trương."

"Vậy ngươi chạy đi."

"..."

Tuyết Uyên nhìn tình cảnh lúc này của mình.

Hắn chạy kiểu gì?

Căn bản không có cách nào chạy được?!

"Bản tôn nói cho ngươi... ưm..."

"Yên tĩnh." Cánh môi Sơ Tranh dán lên cánh môi hắn, nhưng cũng không có nhiều động tác, hô hấp nóng rực phun tới, nóng đến mức thân thể Tuyết Uyên cũng nóng theo.

Nhưng mà lúc này tình huống không đúng.

Tuyết Uyên cảm nhận được ma khí.

Chỉ cách bọn họ một khoảng nhỏ.

Cho nên...

Sơ Tranh tiếp tục nụ hôn này.

Tuyết Uyên: "!!!"

Sơ Tranh rất nghiêm túc hôn hắn, giống như căn bản không quan tâm đến ma khí xuất hiện.

...

Tuyết Uyên chậm rãi từng bước đi theo phía sau Sơ Tranh, đáy lòng không ngừng ảo não, mình đường đường là hung thú, lại bị người nhục nhã như thế! Quá phận!

Không phải chỉ là hôn một chút thôi sao!

Hôn lại là được, sợ cái gì!

Lần sau tuyệt đối không thể sợ!

Vào lúc Tuyết Uyên ảo não, bọn họ đã đến "hiện trường phát hiện án".

Hổ Vương và một đám tiểu yêu cũng trước sau đuổi tới, Tuyết Uyên có chút mất tự nhiên cúi đầu xuống, bên tai và gương mặt đều ẩn ẩn nóng lên, may mắn là lực chú ý của chúng yêu đều đặt trên người đang bị quấn thành nhộng kia.

"Đây... Đây không phải Thần tộc Thanh Tiêu kia sao?"

Đuôi lông mày Tuyết Uyên khẽ nhướn, dùng dư quang đảo qua.

Người bị trói thành nhộng ở giữa không phải ai khác mà chính là Thanh Tiêu.

Lực chú ý của Tuyết Uyên lại đặt trên những sợi dây nhỏ màu bạc đang trói Thanh Tiêu, những sợi dây này... Rất cổ quái.

Tuyết Uyên nhìn xung quanh, hắn phát hiện bốn phía đều có tung tích của ngân tuyến, giao thoa kéo căng giữa khu rừng.

Tuyết Uyên lập tức hiểu ra.

Khó trách cô không hề khẩn trương, hóa ra cô đã sớm thiết hạ bẫy rập, chỉ chờ đối phương tự chui đầu vào lưới.

Có câu nói như thế này —— độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Xú nữ nhân không biết xấu hổ này cũng thật đáng sợ.

Bày ra cạm bẫy ở nơi này, còn mình lại ở bên kia cùng hắn...

Phi!

Tuyết Uyên ném cái ý nghĩ trong đầu kia đi.

"Đại Vương, đây là Thần tộc..." Có lẽ Hổ Vương nghĩ đến Sơ Tranh cũng là Thần tộc, im lặng, vội vã cuống cuồng nhìn cô.

Sơ Tranh lơ đãng nói: "Gọi người Thần tộc đến nhặt xác."

"A?" Nhặt, nhặt xác?

Hắn nghe lầm, hay là Đại Vương nói nhầm rồi?

Đây không phải còn sống sao?

Sơ Tranh liếc hắn một cái, biểu cảm của Hổ Vương lập tức nghiêm lại, chân chó nói: "Đại Vương, ta đi làm ngay."

...

Đêm hôm khuya khoắt, ở một nơi hẻo lánh trên Thập Lý Bát Sơn, người người nhốn nháo, quả thực có chút dọa người, còn có chút chen lấn.

Hổ Vương để cho người quay về nơi rộng rãi trước.

Người Thần tộc tới cũng nhanh.

Thanh Tiêu vẫn bị trói, Thần tộc nhìn lên, biểu cảm khác nhau, cũng may không đến mức chưa phân tốt xấu mà đã lên tiếng.

Có lẽ là lúc trước bị Sơ Tranh dọa cho phát sợ.

Giờ phút này không dám nói loạn.

Rốt cuộc Đỗ Hồi bị phong ấn, hay là như thế nào, người Thần tộc cũng không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ xác định, Đỗ Hồi chắc chắn sẽ không làm loạn được nữa.

Mà Sơ Tranh có được một con hung thú, từ sau sự kiên kia, yên lặng trở lại Thập Lý Bát Sơn, không có bất kỳ ý tứ gây ra sóng gió gì.

Cho nên người Thần tộc thương lượng một chút, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.

Chủ yếu là người Thần tộc cảm thấy... hình như bọn họ đánh không lại Sơ Tranh.

"Thanh Tiêu tiên quân."

Có người tiến lên định lay Thanh Tiêu
tỉnh lại.

Sơ Tranh vòng tay trước ngực đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn.

"Thanh Tiêu tiên quân? Thanh Tiêu..."

Thanh Tiêu không có bất kỳ phản ứng gì.

"Đây là... xảy ra chuyện gì? Thanh Tiêu tiên quân sao thế? Sao lại ở Thập Lý Bát Sơn?" Còn bị trói thành thế này?

Hổ Vương nhìn Sơ Tranh bày biện tư thế lão đại, bưng thần sắc lạnh lùng, hắn nhanh chóng tới trước một bước: "Gần đây chuyện Yêu tộc có yêu mất tích, các vị cũng nghe qua chứ?"

Nhóm Thần tộc đối mặt vài lần, không phủ nhận.

Bởi vì liên quan đến Sơ Tranh và Tuyết Uyên, bọn họ chú ý rất chặt chẽ.

Động tĩnh của Yêu tộc bên này, bọn họ chẳng những biết, mà còn âm thầm điều tra.

"Hung thủ..." Hổ Vương chỉ vào Thanh Tiêu: "Hình như chính là hắn."

"Không có khả năng!" Thần tộc theo bản năng phản bác: "Sao Thanh Tiêu tiên quân lại làm ra loại chuyện này? Hắn và Yêu tộc các ngươi không thù không oán..."

Sơ Tranh cắt đứt hắn thao thao bất tuyệt: "Đây là chuyện Thần tộc các ngươi phải bàn giao."

"..."

Sơ Tranh vừa lên tiếng, tràng diện liền an tĩnh quỷ dị xuống.

"Không phải vị Thanh Tiêu tiên quân này của các ngươi mất tích sao? Ai biết hắn mất tích làm gì, các ngươi vẫn nên biết trước chuyện gì phát sinh, rồi hãy biện giải cho hắn đi!" Tuyết Uyên cắm âm thanh vào đánh vỡ trầm mặc.

Đám người theo tiếng nhìn lại, thiếu niên mặc y phục màu đen ngồi ở phía sau, trước mặt có một cái cây ngã nghiêng, cả người hắn đều nằm sấp ở phía trên, trong tay còn đang nắm vài miếng Tiên Linh diệp, nhìn đến ngon mắt.

Rơi vào trong mắt Thần tộc, đó chính là biểu hiện cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng mà...

Đây là Hắc Hồ?

Khí tức trên thân giống nhau... chắc là không sai.

Cơ mà dung mạo của hung thú đẹp mắt như vậy sao?

Thần tộc đem suy nghĩ từ trên người Tuyết Uyên kéo về chủ đề chính.

Thanh Tiêu mất tích thời gian dài như vậy, bọn họ cũng không biết hắn ở bên ngoài làm gì.

Thần tộc muốn làm Thanh Tiêu tỉnh lại, nhưng làm thế nào Thanh Tiêu vẫn bất tỉnh như cũ.

Thần tộc muốn dẫn Thanh Tiêu đi, Hổ Vương làm sao mà chịu, còn chưa cho người ta một cái công đạo mà đã muốn đi, làm gì có chuyện tốt như vậy.

Trên Thập Lý Bát Sơn tất cả đều là yêu, còn có một Sơ Tranh, nếu thật sự đánh nhau, Thần tộc bên này sẽ không chiếm được chỗ tốt.

Thế là đám người chỉ có thể chờ Thanh Tiêu tỉnh lại.

Thời gian chờ đợi có vẻ vô cùng xấu hổ, Yêu tộc đứng một bên, Thần tộc đứng một bên, điệu bộ này giống như đang kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Hai bên trừng lớn mắt, chăm chú nhìn đối phương.

Bầu không khí phía sau rõ ràng có điểm là lạ.

"Tỉnh rồi!"

"Thanh Tiêu tiên quân tỉnh rồi."

Có một Thần tộc đột nhiên rống lên một tiếng, đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này, thành công ngăn cản một trận xung đột đẫm máu.

Thanh Tiêu yếu ớt tỉnh lại, xung quanh tất cả đều là người, hiển nhiên làm hắn có chút đần độn.

Thần tộc: "Thanh Tiêu tiên quân, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Những yêu tộc mất tích kia, có liên quan gì đến ngươi không?"

"Yêu tộc gì?" Thanh Tiêu quay đầu đánh giá xung quanh: "Đây... Đây là nơi nào?"

"..."

***

Chương này dành tặng cho Modungtulan chúc nàng năm mới vui vẻ ạ ❤

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện