Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Có thể là dung mạo đẹp." Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng trả lời.
"..." Bạn cùng phòng mọc ra một gương mặt đơ, sao nói chuyện lại hài hước thế nhỉ?
Hạ Từ bị vây ở chính giữa, bực bội không thôi, cô ta ngẩng đầu liếc qua quần chúng vây xem, càng lộ ra vẻ phiền muộn.
Trong nháy mắt khi cô ta cúi đầu xuống, lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về một phương hướng.
Sơ Tranh không né tránh, cứ như vậy đứng ở đó, mặc cho cô ta nhìn.
Cô còn không biết, hóa ra Hạ Từ và thân vương Carlo tạo ra một cái mật chỉ thoái vị... Bây giờ Carlo sắp trở thành Vương của Huyết tộc.
Thật là lợi hại... Cái rắm!
Chỉ số thông minh của Huyết tộc bị chó ăn hết rồi à!
Chuyện như thế mà cũng có thể tin được!
Huyết tộc làm gì có mật chỉ thoái vị!!
Hạ Từ trông thấy Sơ Tranh, cả người đều có chút hoảng hốt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"Hạ Từ đại nhân..."
Hạ Từ quay đầu, đợi cô ta nhìn lại, thì bên kia làm gì có người cô ta vừa trông thấy nữa.
...
Hạ Từ vội vàng trở lại lâu đài cổ của Carlo.
"Hạ Từ, sao em lại cùng người của Bruno náo loạn vậy?"
Hạ Từ nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông ghé vào lan can tầng hai nhìn xuống chỗ cô ta, trên gương mặt tuấn lãng, không có biểu tình gì, không nhìn ra hỉ nộ.
"Đại nhân." Hạ Từ cung kính gọi một tiếng: "Là cô ta gây chuyện trước."
"Bruno rất bao che người của mình, cho dù đây chẳng qua chỉ là một nhân loại râu ria." Carlo nhíu mày: "Em có biết chuyện ngày hôm nay, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện sau này không?"
Mấy chữ nhân loại râu ria làm đáy lòng Hạ Từ có chút khó chịu.
Cô ta cũng là nhân loại.
"Đại nhân, em có chuyện muốn nói với ngài." Hạ Từ áp xuống sự khác thường nơi đáy lòng, bước mấy bước lên lầu: "Em... Vừa mới nhìn thấy nữ vương bệ hạ."
Ánh mắt Carlo đông lại: "Em nói cái gì?"
"Có lẽ em trông thấy nữ vương bệ hạ." Hạ Từ lặp lại.
"Cô ta còn sống?"
"Lúc ấy chúng ta cũng chưa xác định được cô ta đã tử vong chưa..." Lực sinh mệnh của Huyết tộc vốn ương ngạnh, đó còn là nữ vương bệ hạ, có lẽ còn cất giấu thủ đoạn mà bọn họ không biết.
"Em chắc chắn không?" Carlo nắm cổ tay Hạ Từ: "Em không nhìn lầm chứ?"
Hạ Từ cũng không chắc chắn lắm.
"Tra!" Carlo lạnh mặt xuống: "Nhất định phải tra rõ ràng cho ta, nếu như cô ta trở về, thì tất cả mọi chuyện đều xong, biết không?"
Hạ Từ biết rõ hậu quả của chuyện này.
Bọn họ còn chưa thu phục được toàn bộ Huyết tộc.
Bọn họ nói mật chỉ thoái vị, một số Huyết tộc ôm thái độ hoài nghi.
Lúc này, nếu nữ vương bệ hạ đột nhiên xuất hiện, thì hết thảy những chuyện bọn họ làm đều uổng phí.
"Dạ."
...
Sơ Tranh ngồi trong phòng, nhàm chán chuyển kênh truyền hình.
Nơi này không có điện thoại, không có internet, tiết mục phát sóng trên TV thật ra là của một ngày trước.
Cốc cốc...
Cây nấm ngồi xổm trong góc khuất ngẩng đầu, nhìn sang Sơ Tranh, thấy cô nằm trên ghế sofa bất động, nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng đi mở cửa.
Người gõ cửa chính là Cát An.
"Chuyện của Ayer không có vấn đề." Mục đích Cát An tới là để nói chuyện này.
May mắn bà ta có phòng bị.
Tốt xấu gì chuyện này cũng qua rồi.
Cho dù Phỉ Lợi Đặc tức giận, thì cũng không giận chó đánh mèo được đến trên người bà ta.
"Ừ." Sơ Tranh uể oải đáp một tiếng, cô buông điều khiển từ xa cuống: "Có phải Carlo sắp cử hành thịnh điển kế nhiệm không?"
Cát An: "!!!"
Cô lại dám gọi thẳng tên của thân vương Carlo.
Cát An nuốt một ngụm nước bọt: "... Vâng."
Chuyện này không phải bí mật gì, toàn bộ Huyết tộc đều biết.
Bởi vì nữ vương tiền nhiệm đột nhiên thoái vị...
Huyết tộc không thể không có Vương.
Cho nên Carlo dựa theo mật chỉ thoái vị, kế thừa vị trí Vương.
"Ngươi có thư mời không?"
"... Ngài quá coi trọng tôi rồi." Bà ta chỉ là một Huyết tộc có chút địa vị ở Ivy Gerster, loại thịnh điển của Huyết tộc Vương, chỉ có người ở phía trên mới có thể tham gia.
"..." Ngay cả thứ này mà cũng không có.
Sơ Tranh cảm thấy mình hẳn nên lưu lại Ayer.
Thất sách thất sách.
"Làm thế nào có thể lấy được?" Loại thịnh điển này cực kỳ khắc nghiệt, không có thư mời thì tuyệt đối không vào được.
Đương nhiên Sơ Tranh chỉ ngại phiền phức.
Có thư mời là có thể trực tiếp đi vào.
Vấn đề này làm khó Cát An rồi.
"Tôi... tôi sẽ nghĩ cách?" Cát An cẩn thận trả lời.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Cát An cảm thấy chắc là cô đồng ý.
...
Chuyện của Quan Tiểu Như và Hạ Từ, Sơ Tranh nghe Tô Lê nói, Hạ Từ chủ động xin lỗi Quan Tiểu Như.
Thân vương Carlo
đang ở thời điểm mấu chốt, Hạ Từ không dám đắc tội với thân vương Bruno.
Mặc dù không cam lòng, nhưng cũng phải ngoan ngoãn đến xin lỗi.
Chuyện này phát sinh ở trong học viện, cùng với bây giờ Quan Tiểu Như còn đang ở trong học viện, cho nên tin tức truyền đi tương đối nhanh.
Nhưng mà vì có chuyện này, cho nên về sau quan hệ của hai người này có lẽ sẽ như nước với lửa.
Sơ Tranh và Tô Lê vốn phải đi học cùng mọi người.
Nhưng xét thấy Cát An đặc biệt chiếu cố, nên Sơ Tranh và Tô Lê không cần đi.
"Đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra học viện Thiên Quang không giống với hai học viện Huyền Nguyệt và Thánh Đường kia." Tô Lê nằm lỳ ở trên giường, đã không còn vẻ run lẩy bẩy như mấy ngày trước.
"Này, cô không tò mò sao?" Tô Lê quay đầu nhìn Sơ Tranh.
"Không tò mò."
"..." Dường như Tô Lê nghĩ đến chuyện gì đó, ngượng ngùng sờ tóc.
Người bạn cùng phòng này của cô ấy giống như đặc biệt quen thuộc nơi này.
Học viện Thiên Quang là học viện kém nhất ở Ivy Gerster, bởi vì nhân loại nơi này, đều giống như Tô Lê, bị lừa gạt, ép buộc, hoặc dụ dỗ đến.
Mà người trong học viện Huyền Nguyệt, đều do người có tiền có thế chủ động đưa tới.
Vì muốn móc nối quan hệ với Huyết tộc, cho dù là làm đồ ăn... cho tới bây giờ Tô Lê cũng không nghĩ tới, nhân loại sẽ điên cuồng như vậy.
Vì lực lượng của Huyết tộc, mà không tiếc dâng đời sau của mình lên.
Ví dụ như Quan Tiểu Như.
Đương nhiên người trong học viện Huyền Nguyệt, đến một độ tuổi nhất định, nếu như vẫn không thể được Huyết tộc chuyển đổi, vậy cuối cùng cũng sẽ rời khỏi nơi này, trở lại bên ngoài.
Người của học viện Thiên Quang thì đừng mơ.
Cuối cùng là học viện Thánh Đường, trong này đều là Huyết tộc, tương đương với trường học của Huyết tộc.
Dù sao Huyết tộc nhỏ tuổi, hoặc là người vừa mới chuyển đổi thành Huyết tộc, cũng cần phải học tập.
"Người của học viện Thiên Quang, cuối cùng sẽ đi đâu?" Huyết tộc thích tuổi trẻ mỹ mạo, nghe nói nếu như không thể trở thành tư sủng của một vị đại nhân nào đó, vậy chỉ có thể ở nơi này cho đến năm 25 tuổi.
Sau khi qua tuổi 25, những người này sẽ bị mang đi.
Nhưng mà đi đâu, không có ai biết.
"Đảo Tử Vong."
Tô Lê không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ trả lời mình, lập tức ngồi thẳng người: "Đảo Tử Vong là nơi nào?"
Sơ Tranh liếc cô ấy một cái, lạnh như băng hỏi: "Học cách đọc hiểu chưa?"
Tô Lê: "... Học rồi."
Tô Lê: "..."
Sơ Tranh: "Tự mình lý giải."
Đảo Tử Vong.
Còn có thể lý giải ra kiểu gì nữa?
Hai chữ phía sau đã nói rõ ràng trọng điểm.
Tô Lê nuốt một ngụm nước bọt, xoa xoa cánh tay.
Nơi này thật đáng sợ.
Tô Lê yên tĩnh một hồi, bụng bắt đầu ùng ục hát không thành kế, cô ấy sờ bụng: "Kỳ quái, sao hôm nay chưa thấy đưa cơm tới nhỉ."
"Hình như tôi chưa từng thấy cô ăn cơm." Tô Lê hậu tri hậu giác: "Cô không đói bụng sao?"
Sơ Tranh ngay thẳng trả lời: "Tôi cũng không phải người." Lời này sao có chút là lạ nhỉ?
Tô Lê cứng đờ tại chỗ.
"Cô... cô... cô không phải là người... vậy cô là gì?"
"Nơi này trừ người ra thì còn có gì nữa?" Vấn đề rõ ràng như thế, mà còn phải hỏi ta à.
"Huyết... Huyết tộc..." Hai chân Tô Lê run lên.
***
晚安:>