Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Điện hạ, xảy ra chuyện rồi."
Tô Cực đi đến bên người Sơ Tranh, hạ giọng nói một câu.
Sơ Tranh rời khỏi đám người, khi Tô Cực đi ngang qua Bruno, không rõ ý vị nói: "Phụ thân đại nhân, ngài cũng tới đi."
Bruno: "???"
....
Góc khuất của yến hội.
Chức Không ngồi trên ghế, đao trong tay chảy máu, ánh mắt vừa hung ác lại vừa đề phòng.
Một Huyết tộc che cánh tay đứng ở chính giữa, sắc mặt tái xanh.
Mấy Huyết tộc đứng ở giữa hai người, vừa vặn ngăn cách hai người bọn họ.
"Phụ thân đại nhân!" Huyết tộc thấy Bruno lập tức lên tiếng: "Nhân loại này thật to gan, hắn cũng dám..."
Bốp ——
Bruno tát một cái lên mặt gã.
Huyết tộc không thể tin nhìn Bruno.
"Phụ thân đại nhân..."
"Hỗn trướng!" Bruno mắng to một tiếng.
Sơ Tranh không nhìn bọn họ, mà đi qua phía Chức Không.
Thiếu niên thấy cô, buông đao ra, chủ động ôm lấy cô.
Hắn nghiêng mặt, lộ ra một con mắt.
Con mắt màu đen, lắng đọng hắc ám vô biên không bến bờ.
Lúc này con mắt kia, đang nhìn chằm chằm vào gã.
Ánh mắt kia làm Huyết tộc rùng mình một cái.
Vừa rồi cũng là như thế này.
Gã còn chưa làm gì với hắn, hắn đột nhiên lấy ra một thanh đao kỳ quái, đâm gã bị thương.
Sơ Tranh kéo tay hắn ra, ngồi xổm người xuống, ngửa đầu nhìn hắn: "Hắn làm anh bị thương sao?"
Chức Không lắc đầu.
"Vậy đụng phải anh rồi?"
Chức Không nhấp môi dưới, chỉ vào ống tay áo mình: "Đụng phải tay áo anh."
Sơ Tranh nhìn một chút: "Không có việc gì."
"Điện hạ, tên khốn này không biết vị này chính là người ngài mang đến." Bruno túm lấy tên Huyết tộc kia: "Còn không nhận sai?"
"Điện hạ... ta..."
"Không cần." Sơ Tranh cầm tay Chức Không, giữa hai đầu lông mày tràn đầy đạm mạc, giống như cũng không để ý đến chuyện này.
Đáy lòng Bruno tràn đầy kỳ quái, sao hôm nay điện hạ lại dễ nói chuyện như vậy?
Huyết tộc kia thở phào, gã đã nói mà, làm gì nghiêm trọng như thế, không phải chỉ là một nhân loại thôi sao.
Đáy lòng Chức Không hơi hơi trầm xuống.
Sao cô có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này, mà cùng Huyết tộc huyên náo đến không thoải mái được chứ.
Sơ Tranh đỡ Chức Không đi ra ngoài, Chức Không không có bất kỳ phản kháng gì, bị cô ôm lấy rời đi.
Tô Cực đi theo Sơ Tranh ra ngoài.
Bruno trừng mắt nhìn Huyết tộc: "Ngươi làm chuyện tốt rồi đấy!!"
"Không phải điện hạ không truy cứu sao." Huyết tộc lơ đễnh: "Ngài chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà đánh con."
"Điện hạ hiện tại nhìn không thấu, ta cũng không thể phớt lờ, ngay cả người của điện hạ mà người cũng dám động đến, ta thấy người ăn gan hùm mật gấu rồi!"
"Con làm sao biết hắn là do điện hạ mang đến?!" Huyết tộc không phục.
"Ngươi..."
"Phụ thân đại nhân, huynh trưởng." Tô Cực mang theo mấy Huyết tộc trở về.
"Tô Cực..." Bruno thu liễm vẻ giận dữ: "Vừa rồi điện hạ có nói gì không?"
Trên gương mặt em bé của Tô Cực mang theo ý cười: "Điện hạ nói, bàn tay nào của huynh trưởng đụng vào hắn, liền để lại cánh tay đó, nhìn vào phần tình cảm của chúng ta trong quá khứ, huynh trưởng có thể tự mình chọn một cánh tay, ta sẽ không nói cho điện hạ biết."
Bruno: "..."
Huyết tộc: "..."
...
Chức Không dựa vào Sơ Tranh, nhìn cảnh sắc lui lại ngoài cửa xe.
Sơ Tranh cởi áo khoác của hắn: "Không vui?"
"Không dám, điện hạ." Chức Không mệt mỏi đáp.
"Hắn đụng phải anh, em đã bảo Tô Cực chém một cánh tay của hắn, anh còn không hài lòng? Vậy em bảo Tô Cực giết chết hắn."
Chức Không sửng sốt một chút.
Hóa ra cô bảo Tô Cực trở về, là vì chuyện này sao?
Đáy lòng của hắn lập tức xẹt qua một trận ấm áp.
Cả trái tim cũng được sự ấm áp lấp đầy.
Sơ Tranh định gọi Tô Cực, Chức Không liền vội vàng kéo cô: "Anh không phải... em đừng... Xin lỗi, anh cho rằng em không để ý chuyện Huyết tộc khác đụng vào anh."
"Anh là của em, ai cũng không thể chạm vào."
Chức Không ngước mắt.
Thiếu niên vươn tay, sờ lên gò má cô, lòng bàn tay chậm rãi di động, giống như đang miêu tả.
Băng lãnh và nóng bỏng xen lẫn.
Xe dừng lại, thiếu niên giống như chấn kinh rút tay về.
Sơ Tranh xuống xe, ôm hắn trở về, đặt trên chiếc giường rộng lớn, trong hoàn cảnh hắc ám, chỉ có tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ của thiếu niên.
Chức Không đột nhiên chống đỡ bả vai Sơ Tranh: "Em sẽ có những nhân loại khác sao?"
"Hả?"
"Em còn có thể cùng những nhân loại khác, làm chuyện như vậy không?" Dệt không hỏi rất nghiêm túc.
"Sẽ không."
"Cũng sẽ không uống máu của người khác sao?"
"Sẽ không."
"Vậy trước kia em từng có chưa?"
"Không có."
"Cũng chưa từng uống máu của người khác?"
"..." Sơ Tranh chống thân thể dậy: "Em là Huyết tộc, cần máu."
"..." Hô hấp của thiếu niên có chút ngưng trệ, một lát sau hỏi: "Từng uống giống như thế sao?"
Sơ Tranh: "Thế nào?"
"Như lần trước."
"Không có." Sơ
Tranh có chút phiền: "Em có thể hôn chưa?"
Tâm tình của Chức Không rất tốt, gật đầu: "Ừ."
...
Chức Không nằm ở trên giường, áo sơ mi trượt xuống đến đầu vai, lộ ra một mảng lớn da thịt và cái cổ thon dài.
"Vì sao em không uống?" Hắn hỏi người bên cạnh.
Từ sau lần kia, cô không uống máu của hắn nữa.
Hắn có thể cảm giác được, cô rất muốn cắn, thế nhưng cuối cùng cũng đều không cắn, nhiều nhất là để lại dấu răng thôi.
Sơ Tranh kéo hắn lại ôm lấy: "Em không đói bụng."
Thiếu niên khẽ động, áo sơ mi trượt đến khuỷu tay.
"Anh không sợ đau, em cắn đi." Thiếu niên chủ động đưa cổ của mình ra.
Sơ Tranh che hắn lại: "Đi ngủ."
Chức Không giày vò thêm một hồi, sau khi phát hiện Sơ Tranh thật sự không có ý định cắn, mới dần dần an tĩnh lại.
Hắn nằm trong ngực Sơ Tranh, thân thể cô băng lãnh, không nghe được nhịp tim.
Huyết tộc có trái tim, nhưng sẽ không đập.
Bọn họ tựa như một cỗ thi thể.
...
Con trưởng của Bruno đắc tội với điện hạ, bị chém đứt một cánh tay, hơn nữa còn không cho phép tái sinh, từ nay về sau chỉ có thể dùng cánh tay cụt đi gặp người.
Chuyện này cấp tốc lan truyền trong Huyết tộc.
Ban đầu còn không biết nguyên nhân là vì sao.
Nhưng rất nhanh liền có tin tức truyền ra, là bởi vì động đến một nhân loại bên cạnh điện hạ.
Nhân loại kia là cấm khu của điện hạ.
Đừng nói là chạm thử, chỉ cần nói một câu thôi, nếu bị phát hiện đều sẽ bị trừng phạt.
Sơ Tranh sủng ái một nhân loại như thế.
Nhóm Huyết tộc ngồi không yên.
Chuyện của Hạ Từ, còn chưa cho điện hạ một bài học xương máu sao?
Lại còn dám sủng ái một nhân loại như thế.
Nhưng mà nhóm Huyết tộc còn chưa lo lắng xong chuyện này, liền phát hiện điện hạ không chỉ sủng ái nhân loại này, mà chính là hoàn toàn xem người này như Vương phu.
Trong lịch sử của Huyết tộc, làm gì có tiền lệ nhân loại làm Vương phu.
Nhóm Huyết tộc dồn dập liên danh kháng nghị.
Thư kháng nghị bày đầy bàn của Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng chẳng muốn nhìn.
"Bọn họ không thích anh." Chức Không nhìn thấy những lá thư kháng nghị kia: "Bọn họ đều phản đối, em không lo lắng sao?"
"Sợ cái gì? Tạo phản?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Em rất chờ mong bọn họ tạo phản."
Vị trí nữ vương này, ta còn chẳng thích ngồi đâu!
Nếu ai tạo phản, ta giúp hắn!!
Nhưng mà không hề có!
Cũng không phải mỗi Huyết tộc có suy nghĩ, đều giống như Carlo, thật sự dám bước đến bước đường kia.
Ngươi nói xem có tức chết người ta không.
"Em thật sự muốn lập anh làm Vương phu?" Chuyện này Chức Không chưa từng nghe cô nói qua, nhưng bây giờ bên ngoài đều nói như vậy.
"Anh có ý kiến?"
Ta cũng không nghĩ tới việc này, quỷ mới biết sao bên ngoài lại bắt đầu truyền loạn!
Nhưng chuyện này đương nhiên không thể nói ra được, bằng không thì mất mặt lắm!
"Điện hạ, Chức Không không dám." Khóe miệng thiếu niên có ý cười.