Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Liên Quỳnh ngờ vực: "Không biết hoàng tử Vệ quốc nhìn thấy ta ở đâu?"
"Ngoại ô, miếu hoang."
Liên Quỳnh phảng phất như nghe thấy tiếng sấm nổ tung trên đỉnh đầu.
Liên Quỳnh hít sâu.
Lại hít sâu.
"Nếu như lúc ấy hoàng tử Vệ quốc đã phát hiện được ta, thì tại sao không giúp?" Đuổi theo đến tận khi hắn bị bán vào hoa lâu mới xuất hiện, có phải hắn cố ý không!!
"Nhiều người, đánh không thắng." Sơ Tranh đường đường chính chính đáp.
Ta chỉ là một con tin tay trói gà không chặt.
Phải làm tốt bổn phận của con tin.
Liên Quỳnh im lặng cứng họng, ngươi có thể bám theo mấy người kia đến tận đây, mà không bị phát hiện, có thể đánh không thắng à?
Nụ cười nơi khóe miệng hắn cứng ngắc hơn mấy phần: "Vậy sao bây giờ ngươi lại dám đến đây? Ngươi nên hiểu rõ, người có thể mở được một hoa lâu lớn như vậy, không có bối cảnh cũng có thực lực, không phải người bình thường có thể gây chuyện được."
Sơ Tranh: "Có tiền."
Ta có thể quang minh chính đại mua ngươi.
Sợ cái gì.
"..." Hắn thua rồi. "Không phải ngươi coi trọng ta chứ?"
Thích nam phong.
Theo đuôi lâu như vậy mà không lộ diện.
Chờ hắn bị bán vào hoa lâu, rồi mới xuất hiện, còn muốn chuộc hắn?
Dụng tâm không tốt...
Sơ Tranh lãnh đạm liếc hắn một cái: "Vinh hạnh của ngươi."
Liên Quỳnh: "..."
Liên Quỳnh: "!!!"
Liên Quỳnh cũng chỉ kinh ngạc một chút, rất nhanh liền trấn định lại: "Nhưng ta không thích nam tử."
"Ồ." Liên quan gì đến ta.
"Cho nên dù ngươi chiếm được thân ta, thì cũng không chiếm được tim ta."
"Ta không muốn tim của ngươi." Người là đủ rồi, cần tim làm gì, toàn là máu me, ta mới không phải loại người như vậy đâu.
【 Đúng, cô là loại người đến cả mảnh xương vụn cũng không chừa cho người ta. 】 Vương Giả bóc mẽ.
Sơ Tranh không phục: Không phải còn lưu lại bột phấn sao?
【...】 Cho nên chuyện này rất kiêu ngạo sao?! Chuyện này rất kiêu ngạo sao!?
Nụ cười trên mặt Liên Quỳnh sắp không duy trì được nữa, chỉ cảm thấy nơi nào đó lạnh căm căm.
Chuyện này và chuyện hắn nghĩ tới có chút không giống nhau.
Hoàng tử Vệ quốc này... Sao lại mặt đơ thế nhỉ?
Không đúng.
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là hắn coi trọng mình!
Liên Quỳnh đột nhiên cảm thấy mình có chút nguy hiểm.
...
Sơ Tranh gọi tú bà tới, muốn chuộc Liên Quỳnh.
Tú bà: "..." Lúc này có phải nàng ta nên làm giống như trước đây, cật lực nâng giá, nâng giá rồi nâng giá..
Nàng ta len lén liếc Liên Quỳnh, Liên Quỳnh không phản đối, lúc này tú bà mới dám gật đầu.
Nhưng vấn đề lại tới.
Số tiền chuộc này... Bao nhiêu mới phù hợp đây?
"Một vạn lượng." Liên Quỳnh nói: "Tối thiểu giá trị con người của ta cũng đạt tới cái giá này chứ?"
Sơ Tranh liếc hắn một cái, vui sướng thành giao.
Tú bà: "..."
Liên Quỳnh: "..."
Sơ Tranh giao tiền chuộc xong, tú bà còn cho người đưa tới một bộ y phục để Liên Quỳnh thay, có thể nói là phục vụ thập phần tri kỷ.
"Đi thôi."
Sơ Tranh chuộc người xong, lập tức chuẩn bị rời đi.
Bây giờ đi về còn có thể ngủ được một giấc.
Liên Quỳnh: "..."
Hắn suy nghĩ một hồi, vẫn theo chân Sơ Tranh rời đi.
Tú bà tự mình đưa Sơ Tranh và Liên Quỳnh xuống lầu.
Vị Thôi tiểu thư kia vẫn đang làm loạn ở tầng hai.
Liên Quỳnh liếc mắt nhìn sang bên kia, tú bà thấy thế, nhanh chóng giải thích.
"Không biết mấy ngày nay vị Thôi tiểu thư này bị làm sao, mà ngày nào cũng tới chỗ chúng ta uống say như chết."
Công tử thiếu gia ra vào nơi chốn này, người khác cũng chỉ nói một câu phong lưu.
Nhưng nữ hài tử ra vào, thì đó chính là không tuân thủ phụ đạo, không biết xấu hổ.
Nhưng vị Thôi tiểu thư này cũng không để ý đến những thứ đó.
Người trong toàn bộ hoàng thành đều biết, Thôi tiểu thư thích nhất là đi dạo hoa lâu.
Người Thôi gia cũng không quản được nàng ta, lời đồn đại vô căn cứ ở bên ngoài rất nhiều, nghe cũng xem như chuyện phiếm, không đau không ngứa.
"Nghe nói là bởi vì công chúa..."
Sơ Tranh đối với chuyện này cũng không có hứng thú.
Rất nhanh cô đã đi xuống lầu, Liên Quỳnh làm cái thủ thế với tú bà, rồi nhanh chóng đuổi theo Sơ Tranh.
...
Vị trí nơi Khuynh Hồng lâu tọa lạc, cơ hồ đều là những hoa lâu gấm lụa rực rỡ như thế.
Nơi xa đều đã yên lặng, duy chỉ có phương này, đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt.
Hai người sóng vai đi trên con đường này.
Người đến người đi, chen vai sát cánh, hơi thở hồng trần nồng đậm.
Liên Quỳnh dùng dư quang đánh giá nam tử bên cạnh.
Đèn đuốc chiếu trên người hắn, làm hình dáng hắn trở nên hơi mơ hồ, đường cong trôi chảy nơi hàm dưới, câu lên một độ cong có vẻ sắc bén, ngập tràn khí khái hào hùng.
Trong đôi mắt kia phản chiếu đường phố phồn hoa, nhưng lại giống như mặt gương, tất cả chỉ toàn là ảnh ngược.
Không cách nào xâm nhiễm đến hắn nửa phần.
Quả nhiên là
công tử văn nhã.
Liên Quỳnh dời ánh mắt, đánh vỡ trầm mặc: "Nữ tử vừa rồi xông tới, là người của Vĩnh Yên hầu phủ."
"Cho nên?"
"Ngươi ném nàng ta ra, ngươi không sợ đắc tội với Vĩnh Yên hầu sao?"
"Ta là một con tin của Vệ quốc, có người nào mà không thể đắc tội?" Toàn bộ Tấn quốc đều là địch nhân của ta, còn sợ một tên Vĩnh Yên hầu chắc.
Liên Quỳnh cảm thấy Sơ Tranh nói rất có lý, đang muốn nói ngươi biết không thể đắc tội sao còn làm như thế.
Một giây sau liền giật mình phát hiện không đúng.
Vừa rồi hắn nói là —— có người nào mà không thể đắc tội?
"Ngươi đúng thật là..." Liên Quỳnh không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung.
Phách lối sao?
Hắn không biểu hiện ra sự phách lối.
Chỉ là dùng giọng điệu bình thản đến lạnh lùng mà nói chuyện.
Thế nhưng trong câu chữ lộ ra cảm giác phách lối, không phải người thường có thể phát ra được.
"Bên ngoài đều đồn đại, con tin Vệ quốc nhu nhược nhát gan, không có chủ kiến, xem ra tin đồn không thật rồi." Người này thật đúng là thú vị. "Ta rất tò mò, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền bạc như vậy."
Có thể vung tiền như rác thế kia.
Đây là Tấn quốc.
Không phải Vệ quốc.
"Ta là hoàng tử Vệ quốc." Sơ Tranh thuận miệng nói mò một câu.
"Ừ." Liên Quỳnh gật đầu: "Nói thì nói như thế không sai, nhưng bây giờ ngươi đã bị đưa đến Tấn quốc làm con tin."
Giọng nói ẩn ẩn ý cười.
Không nghe ra ác ý, chỉ cảm thấy âm cuối lả lướt, có chút câu nhân.
Giống mèo con tò mò, duỗi ra móng vuốt mềm mại, thử cào cào một chút.
Sơ Tranh: "Con tin không thể có tiền?" Ai quy định! Ta chính là có tiền!
"Vậy thì không phải, nhưng không hợp với lẽ thường." Liên Quỳnh nói: "Vệ Quốc đưa ngươi đến, chứng minh ngươi cũng không được sủng ái, cho dù có mẫu tộc giúp đỡ, cũng không có khả năng cho ngươi tiêu tiền như thế."
"A... Còn có trước đó vài ngày, ngươi mua đống tranh kia, đều là vật phẩm rất có giá trị."
"Như vậy..."
"Tiền của ngươi từ đâu tới?"
Căn cứ vào tin tức Trần Phi đưa cho hắn, thì trước lúc này, cuộc sống của con tin Vệ quốc vô cùng túng quẫn.
Đột nhiên giàu có như thế, kiểu gì cũng sẽ khiến cho người ta hoài nghi.
"Tiền của ta từ đâu tới, có quan hệ gì với ngươi?" Vương bát đản cho ta! Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết được sao? Không thể!
"Không có quan hệ, chỉ là tò mò nha." Liên Quỳnh vô tội chớp mắt.
"Tò mò chết sớm."
"Vậy chắc chắn ta được thần may mắn thiên vị." Liên Quỳnh giống như cười mà không phải cười nói: "Bình an sống tới tận giờ phút này, chưa bị tò mò hại chết."
Ồ.
Vậy ngươi rất lợi hại nha.
Cho ngươi một tràng pháo tay.
Sơ Tranh không đáp lời, ánh mắt Liên Quỳnh thỉnh thoảng bay đến người cô.
"Thập tam hoàng tử, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
"Hỏi."
"Ngươi muốn về Vệ quốc không?"
Bước chân Sơ Tranh ngừng lại.
Lúc này bọn họ đã đi ra khỏi đường phố phồn hoa náo nhiệt kia, đứng ở nơi giao nhau giữa đèn đuốc sáng trưng và bóng tối vắng lặng.
Cái bóng của hai người hắt lên mặt đất, có một nửa giống như bị vũ khí sắc bén chặt đứt.