Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đè ép hắn, Liên Quỳnh căn bản không tránh ra được.
"Thả ta ra!"
"Chính ngươi bò lên." Sơ Tranh giọng điệu sâu xa.
"Đó là vì ta tưởng..." Ngươi là nam!!
"Sự thật là chính ngươi bò lên." Sơ Tranh bất vi sở động.
"..."
Là hắn bò lên!
Nhưng đó không phải là vì có tiền đề sao?
"Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy, ta phát hiện ngươi là nữ rồi, ta còn nguyện ý cùng ngươi..." Liên Quỳnh quay đầu trừng Sơ Tranh.
"Cùng ta cái gì?" Sơ Tranh hỏi.
"Ở cùng với ngươi!" Trong mắt Liên Quỳnh ẩn ẩn có lửa giận, cũng không biết là giận chính hắn, hay là giận Sơ Tranh.
"Có quan hệ gì đâu." Sơ Tranh kéo hắn qua: "Dù sao ngươi cũng là của ta."
Ý tứ của những lời này chính là -- ngươi có nguyện ý hay không không quan trọng, dù sao ngươi cũng chỉ có thể là của ta.
Liên Quỳnh trợn mắt líu lưỡi: "Ngươi... Ngươi không thèm nói lý!"
"Ừ." Nói đạo lý không giải quyết được chuyện gì.
Liên Quỳnh giãy dụa, muốn rời khỏi giam cầm của Sơ Tranh, nhưng mà giày vò đến khi cả người đều mệt mỏi, vẫn bị ép đến sít sao, hơn nữa tư thế so với vừa rồi còn thân mật hơn một chút.
Nữ tử chỉ mặc một chiếc áo trong đơn bạc, vừa rồi còn bị hắn kéo ra một chút. Lúc này không có dây buộc ngực bao lại, xúc cảm mềm mại liền lộ ra phá lệ rõ ràng.
Chỉ cần vừa cọ một chút, Liên Quỳnh liền cảm thấy chỗ nào đó vừa rồi bị bóng ma tâm lý dọa, lại bắt đầu khôi phục.
Liên Quỳnh bỗng nhiên an tĩnh lại.
Hắn thích cũng không phải là nam nhân hay là nữ nhân, mà hắn thích chính là nàng, chính là người này...
Mặc kệ nàng là nam hay nữ, mình cũng sẽ có phản ứng với nàng.
Liên Quỳnh: "..."
Ta mẹ nó lâm vào thứ ma chướng gì rồi!!
Liên Quỳnh hít sâu.
Thở ra.
Hít sâu.
Thở ra.
Lại hít sâu.
"Nàng buông ra ta một chút, ta khó chịu." Liên Quỳnh tức giận.
"Ngươi chạy sao?"
"... Không chạy!" Liên Quỳnh cắn răng.
Sơ Tranh dịch cái chân đang đè trên người hắn xuống, Liên Quỳnh cảm giác cả người đều nhẹ nhàng đi không ít.
Liên Quỳnh nằm như sống không có gì lưu luyến, đầu xoay sang một bên khác, suy nghĩ trống rỗng, chẳng nghĩ gì cả.
Hắn cần yên tĩnh.
Sơ Tranh ghé vào trong ngực hắn, ngược lại ngủ cực nhanh, chỉ qua có một lát, hắn đã nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của cô.
Đáy lòng Liên Quỳnh càng tức hơn.
Hắn trừng mắt nhìn Sơ Tranh, lại nghiêng mắt nhìn đến vạt áo nửa mở ra của Sơ Tranh, trong lòng bàn tay giống như còn lưu lại xúc cảm mềm mại kia.
Hô hấp của Liên Quỳnh rối loạn lên.
Hắn giơ tay, cẩn thận kéo y phục lên, sau đó lập tức thu tay lại giống như bị điện giật.
Chính như suy nghĩ vừa rồi của hắn.
Nếu như biết cô là một cô nương, thì hắn căn bản sẽ không to gan đến mức bò lên giường của cô, chứ đừng nói đến câu dẫn.
Nam tử và nữ tử có khác biệt rất lớn.
Liên Quỳnh nhìn chằm chằm tấm màn hồi lâu, vẫn không nhịn được nghiêng đầu nhìn Sơ Tranh.
Làm sao lại là một... nữ hài tử nhỉ?
Khi thế trên người cô quá lạnh lẽo cường đại, ngược lại làm hắn không để ý đến một chút chi tiết.
Liên Quỳnh giơ tay, ngón tay treo trên mi tâm cô, chần chờ rơi vào phía sau, gỡ dây cột tóc của cô ra.
Tóc đen mềm mại tản ra, vẻ lạnh lẽo khí khái hào hùng giữa hai đầu lông mày, lập tức bớt đi mấy phần.
Liên Quỳnh tự hỏi mình dưới đáy lòng, biết nàng là một nữ hài tử, mình sẽ buông nàng ra sao?
Đáp án là sẽ không.
Người mà chỉ không gặp nhau một lúc, đã khiến hắn liên tục nhớ đến, sao hắn có thể từ bỏ dễ dàng như vậy được.
...
Sơ Tranh có chút lạnh, kéo chăn đắp lên người.
Kết quả phát hiện kéo mãi mà chăn không hề nhúc nhích, bên kia bị người ép đến gắt gao.
Cô dùng sức túm một cái, kéo được một tí chăn qua, Sơ Tranh bọc lấy mình, thoải mái ngủ tiếp.
Nhưng mà còn chưa ngủ được một lúc, thì chăn lại bắt đầu ít đi.
Sơ Tranh: "!!!"
Sơ Tranh ngồi dậy, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Liên Quỳnh bọc lấy chăn, nhiều đến mức sắp rơi xuống đất.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh dùng một tay túm chăn qua, bọc lấy mình.
Liên Quỳnh bị lạnh, mơ mơ màng màng xoay người, kéo một góc chăn: "Nàng làm gì thế?"
"Chàng làm gì?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
"Nàng đừng có quá phận nha, giả nam lừa gạt tình cảm của ta, bây giờ còn cướp chăn của ta nữa!"
"Chàng
cướp của ta trước."
"Ta..." Liên Quỳnh nhìn người mình, giận dữ: "Chăn ở chỗ nàng, nàng không nói đạo lý!"
Liên Quỳnh nói xong, ôm cánh tay chà xát, hơi lạnh, vừa tỉnh ngủ, khóe mắt hơi hồng hồng vì phản ứng sinh lý, bởi vậy bộ dáng này nhìn phá lệ đáng thương.
Thẻ người tốt, phải sủng!
Trong đầu Sơ Tranh bay bay mấy chữ to như thế.
Cô mặt không cảm xúc nhìn Liên Quỳnh vài giây, chủ động trả chăn lại cho hắn, người cũng nhích lại theo, trong tầm mắt nghi hoặc của Liên Quỳnh, kéo hắn ôm vào trong ngực
Liên Quỳnh: "..."
Tối hôm qua Liên Quỳnh suy nghĩ lung tung đến hơn nửa đêm, đến khi trời sắp sáng mới ngủ.
Bởi vậy lúc này hắn khá là mệt mỏi.
Chăn ấm áp và ôn hương mềm mại, làm hắn không có tinh lực đi lăn lộn, chỉ muốn ngủ.
Giấc ngủ này của Liên Quỳnh ngủ đến cực kỳ an ổn.
Mộng cảnh xâm nhập vào giấc ngủ của hắn lâu ngày, cảnh Tiêu thị nhất tộc bị chém đầu, cảnh máu tươi trải dài, đều chưa từng xuất hiện.
Buổi chiều hắn mới tỉnh lại, vẫn đang nằm trong ngực cô.
Cô tựa vào đầu giường, tay đang lật một quyển sách.
Chỉ là một quyển sách bình thường.
Nhưng cô xem rất nghiêm túc, giống như có thể học được từ trong sách thứ gì mới lạ lắm vậy.
Ngón tay như ngọc trúc, chậm rãi lật qua một trang.
Liên Quỳnh giơ tay, rút quyển sách đi, Sơ Tranh liền rũ mắt xuống nhìn hắn: "Còn ngủ không?"
"Ta cũng không phải heo." Liên Quỳnh ngồi dậy: "Chúng ta nói chuyện."
"Nói chuyện gì?"
"Nói chuyện..." Liên Quỳnh ngừng một chút, cô là nữ giả nam trang bị đưa đến Tấn quốc, chắc chắn không phải ý nguyện của cô, sự âm u bẩn thỉu trong hoàng tộc, chính hắn cũng đã trải qua, những chuyện này hết thảy có lẽ đều không phải do cô tự nguyện.
"Nàng nhìn ta vì nàng mà xoắn xuýt, do dự, vui lắm sao?" Nhìn hắn giống như kẻ ngu, bị cô đùa bỡn xoay quanh.
Mình hẳn phải tức giận, phẫn nộ...
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không hề có, hoàn toàn không tức giận nổi.
Ma chướng lại gia tăng!
Phải đi tìm quan chủ trừ tà.
Dưới đáy lòng Liên Quỳnh nghĩ như vậy.
"Vì sao phải do dự?" Sơ Tranh hỏi rất nghiêm túc.
"... Nếu như nàng phát hiện mình thích một nam nhân, không nên do dự sao?" Đây là phản ứng của người bình thường, có gì kỳ quái đâu?
"Sẽ không." Ta là nữ tử, thích nam tử không có bệnh mà!
Liên Quỳnh: "..."
Không thể trò chuyện nổi nữa.
Căn bản không cùng một đề tài.
Đáng ghét thật!!
Liên Quỳnh vén chăn lên xuống giường, tức giận mặc y phục, tuyệt không muốn để ý đến đồ lừa gạt như cô nữa!!
Lừa gạt tình cảm của hắn!
Song khi Liên Quỳnh xoay người, liền thấy Sơ Tranh đang cởi y phục.
Hắn vội vàng xoay qua chỗ khác: "Nàng làm gì thế?"
"Buộc ngực, bằng không thì sẽ bại lộ, phiền phức." Trong giọng nói của Sơ Tranh không có chút chập chùng nào, giống như chỉ đang nói cho hắn biết, cô muốn làm gì.
"Nàng có chút liêm sỉ được không hả!" Cởi y phục ngay trước mặt hắn, sáng sớm... Không phải, sắp chạng vạng tối, câu dẫn ai đây!
"Chàng có cái gì mà không thể nhìn?" Sơ Tranh kỳ quái: "Ta cũng từng nhìn chàng rồi."
Liên Quỳnh nghĩ đến hành vi vớ vẩn lúc trước của mình, lập tức mặt đỏ tới mang tai, cảm giác như cả người đều muốn bốc cháy.
Không còn mặt mũi gặp người!
Liên Quỳnh bất an đứng đó, cuối cùng co cẳng chạy ra khỏi phòng.