Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đương nhiên giả thiết của mỗi một vị diện đều không giống nhau, tóm lại muốn thu hoạch được thắng lợi của phó bản, thì phải trở thành người trâu bò nhất trong toàn bộ phó bản.
Thân phận của người chơi và NPC đều được ẩn tàng, nói cách khác, người chơi cũng không biết ai là người chơi, ai là NPC.
Người chơi tử vong, trò chơi kết thúc.
Game này, chính là muốn để người chơi, thể nghiệm những thân phận khác nhau ở các thời đại khác biệt trong game.
Toàn bộ trò chơi đều đã hoàn thành xong.
Nhưng không nghĩ tới, game đột nhiên xuất hiện một BUG nghiêm trọng.
Đoàn đột không biết ngày đêm tra tìm nguyên nhân, kết quả vẫn không cải thiện được.
Trò chơi không ổn định, không thể để cho người tùy tiện tiến vào game.
Nhưng Tinh Tuyệt tự mình tiến vào, lần này ngược lại là hữu kinh vô hiểm, còn tìm được nguyên nhân.
Hạng mục Phồn Tinh tiếp tục thúc đẩy, nhưng vào lúc Phồn Tinh sắp được đưa ra thị trường, thì lại lần nữa xuất hiện vấn đề.
Lần này Tinh Tuyệt đi vào, rốt cuộc không thể đi ra được nữa, lâm vào trong hôn mê.
Sau khi Tinh Tuyệt hôn mê, hạng mục Phồn Tinh triệt để gác lại.
"Chuyện này vẫn luôn giữ bí mật với bên ngoài, hi vọng Sơ Tranh tiểu thư đừng nói lung tung."
"Tôi không rảnh rỗi như vậy." Sơ Tranh đi đến trước khoang trò chơi: "Anh ra ngoài trước đi."
"Sơ Tranh tiểu thư..."
"Muốn giải quyết vấn đề thì ra ngoài."
"... Ngài đừng động vào những thứ kia, chúng nó đều liên quan đến sinh mệnh của tiên sinh." Người giáo sư Tô đề cử này rốt cuộc là có đáng tin cậy không.
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Hồ Thạc không yên lòng, liên tục căn dặn Sơ Tranh không thể đụng vào bất kỳ thứ gì.
Nếu những chuyện kỳ quái trong trang viên không thể giải quyết được, thì không chừng vào một ngày bọn họ không chú ý, tiên sinh sẽ mất mạng...
...
Sau khi Hồ Thạc rời khỏi đây, Sơ Tranh gõ cầu pha lê một cái.
Cầu pha lê két kít két kít mở ra, người máy hoạt động cánh tay, đạp duỗi cái chân, bập bẹ gọi: "Chủ nhân?"
"Quét mặt khoang trò chơi này."
"Tại sao?" Người máy ngồi ở trong lòng bàn tay Sơ Tranh: "Cái khoang trò chơi này thật lớn, người ta phải rà quét lâu lắm đó."
"Ta nuôi ngươi làm gì?"
"Chủ nhân mới không nuôi người ta đâu, người ta là tự lực cánh sinh!" Người máy hừ hừ.
"Ồ." Sơ Tranh ném nó xuống, không thèm nể mặt nói: "Vậy bây giờ ngươi đi đi, đi tự lực cánh sinh."
Người máy không còn dám mạnh miệng, ủy khuất ba ba đi quét hình toàn bộ khoang trò chơi.
Các loại số liệu bày biện ra trong không khí.
Cuối cùng là người nằm trên trong khoang trò chơi, dần dần xuất hiện trong không khí, đầu tiên là hai chân, tiếp theo là hai tay đặt trên bụng.
Đôi tay kia có chút tái nhợt, ngón tay như ngọc trúc thon dài cân xứng.
Áo sơ mi màu trắng cài đến nghiêm cẩn, nhìn lên trên bả vai rộng lớn, lộ ra cái cổ thon dài.
Sau đó là cả khuôn mặt của người đàn ông.
Ngũ quan của người đàn ông gần như hoàn mỹ, hình dáng trôi chảy lộ ra cảm giác cấm dục lạnh lẽo, giống như Huyết tộc ngủ say trong lâu đài cổ, thanh nhã tự phụ, phong hoa tuyệt thế.
Sơ Tranh chống cằm, nhìn bóng người chiếu trên hư không.
Nếu như hết thảy là game online thực tế ảo, vậy thì rất dễ lý giải, vì sao Vương bát đản có thể kéo ngược lại.
Bởi vì game có thể lựa chọn phục sinh tại chỗ và quay về điểm xuất phát.
Cùng lắm là Vương bát đản làm cô treo mà thôi.
Lừa gạt mình treo.
Còn lừa gạt mình vào trong các kiểu thế giới khác nhau?
Sao nó có thể làm vậy chứ?
"Vương bát đản, con chó điên này!"
【 Tiểu tỷ tỷ, cô đừng có tùy tiện mắng ta được không? 】
Toàn thân nữ sinh đều lộ ra khí thế hung ác, dường như người máy bị hù đến, hình ảnh trong không khí bắt đầu lắc lư lập lòe.
"Mi lừa ta, còn không cho ta mắng mi?" Thanh âm lạnh như băng của Sơ Tranh lưu chuyển trong phòng.
【... 】 Tiểu tỷ tỷ vui vẻ là được rồi, mắng một chút cũng không mất miếng thịt nào: 【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn thời gian tám tiếng, sau tám tiếng, ta sẽ đưa cô đi lần nữa. 】
Sơ Tranh: "..."
"Chủ nhân ngài xem đủ chưa, người ta mệt mỏi quá nha." Người máy bập bẹ non nớt phàn nàn.
Sơ Tranh nhìn nó một chút: "Ngươi biết mệt mỏi?"
Người máy: "Đương nhiên biết, người máy cũng là người, người ta cũng sẽ mệt mỏi nha."
Sơ Tranh: "..."
Người máy mà là người cái gì?
Đừng tưởng rằng trong chủng loại của mình có chữ người, thì đó chính là người, biết xấu hổ chút đi!
Sơ Tranh mặc kệ nó.
Bây giờ cô có chút hỗn loạn.
Nếu như nơi cô đến, thật sự là game Phồn Tinh này, thì Vương bát đản làm sao mà làm được?
Bây giờ khoa học kỹ
thuật phát triển, trí tuệ nhân tạo không phải chuyện hiếm lạ gì.
Nhưng những trí tuệ nhân tạo này chỉ có thể tự chủ suy nghĩ, chứ chưa có tự chủ ý thức.
Nhưng nghe nói tập đoàn Phồn Tinh, bọn họ nắm giữ một trí tuệ nhân tạo có tự chủ về ý thức.
Tuy nhiên cũng là nghe nói, rốt cuộc có hay không, tập đoàn Phồn Tinh cũng chưa từng nói rõ gì cả.
Coi như nơi cô đến là game Phồn Tinh này, thì mục đích của Vương bát đản là gì?
Còn có...
Thẻ người tốt là ai?
【 Thẻ người tốt chính là thẻ người tốt nha. 】 Vương Giả giòn tan trả lời.
"Hắn là ai."
【 Tiểu tỷ tỷ, cô nói cái gì đó? Thẻ người tốt cũng không phải một người. 】
"Hắn không phải một người, là heo à?"
【...】 Vương Giả đột nhiên có chút run rẩy, tiểu tỷ tỷ nói chuyện sao mà hung ác như thế.
Hơn nữa...
【 Tiểu tỷ tỷ, không phải cô không ký ức sao? 】
"Ta chỉ không nhớ rõ chi tiết, không phải mất trí nhớ, cảm ơn."
Cái này cũng giống như một câu chuyện xưa, cô có đại cương, nhưng không có tế cương.
【 Được thôi, coi như cô không mất trí nhớ. Nhưng tiểu tỷ tỷ dựa vào cái gì mà cảm thấy thẻ người tốt là một người? 】
"Hắn chính là!"
【 Tiểu tỷ tỷ, sao cô không thèm nói đạo lý thế hả? 】 Vương Giả giận: 【 Dù sao cô cũng phải cho ta một cái lý do chứ? 】
"Ta nói hắn phải thì hắn phải." Sơ Tranh tiếp tục không thèm nói đạo lý.
Ta dựa vào cái gì mà phải nói cho mi biết!
【...】 Vương Giả tận lực khuyên mình dưới đáy lòng, phải dùng vẻ mặt ôn hòa đối xử với tiểu tỷ tỷ: 【 Tiểu tỷ tỷ, lỡ như hắn không phải thì sao? 】
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Không có khả năng!"
【...】
Xin hãy cho ta một sợi mì, loại treo cổ được ấy.
Trước đó Sơ Tranh đã hoài nghi thẻ người tốt.
Cô không có khả năng mỗi vị diện đều cảm thấy thẻ người tốt rất tốt, tốt đến mức cô có thể tiếp nhận được cả những hành vi thân mật.
Mỗi lần thẻ người tốt gọi cô là bảo bảo, cô đều có một loại cảm giác quen thuộc.
Đương nhiên phía trên đều là cô nói mò thôi.
Chủ yếu là phản ứng của Vương bát đản, hiện tại Sơ Tranh có thể xác định, thẻ người tốt tuyệt đối là một người.
Nếu thẻ người tốt không phải một người, thì có lẽ bây giờ Vương Giả đã thập phần đắc ý khoe khoang blah blah với cô rồi.
Như vậy vấn đề tới...
Thẻ người tốt là ai?
Sơ Tranh nhìn khoang trò chơi một chút.
Dựa theo cách nói của Hồ Thạc, thì hạng mục Phồn Tinh gác lại, cái game này không có người chơi khác, như vậy...
Chỉ có người tên Tinh Tuyệt vì trò chơi này mà hôn mê.
Cho nên là hắn sao?
Sơ Tranh muốn mở khoang trò chơi ra xác định một chút.
Dù sao nếu thật sự là thẻ người tốt của mình, Sơ Tranh cảm thấy mình vẫn có thể có một chút cảm giác.
Nhưng mà nghĩ đến lời Hồ Thạc nói, không thể động loạn những thứ này, có khả năng sẽ dẫn đến Tinh Tuyệt tử vong.
Sơ Tranh chỉ có thể từ bỏ.
...
Hồ Thạc ở bên ngoài đi tới đi lui, tận đến khi trời bên ngoài tối đen Sơ Tranh mới ra ngoài.
"Sơ Tranh tiểu thư, thế nào? Chỗ này có thứ gì không?"
"Tạm thời không phát hiện dị thường."
Sơ Tranh đi ra ngoài, Hồ Thạc đuổi theo sát: "Sơ Tranh tiểu thư, ngài đi đâu?"
Khuôn mặt nhỏ của Sơ Tranh nghiêm túc lại nghiêm túc: "Đã tới giờ tan làm." Ai cũng đừng mơ bắt ta tăng ca!
"A?"
Giờ tan làm?
Hồ Thạc bỗng nhiên nhớ tới lời Sơ Tranh từng nói, chỉ làm việc tám tiếng.
Thế nhưng chuyện này không giống mà!!
Nhưng mà Sơ Tranh mới không quan tâm những chuyện đó, cô đã nói, chỉ làm việc tám tiếng, thời gian làm việc có thể do cố chủ quyết định.
Đây là quy củ.
Cô là một người tuân thủ quy củ.
"Tạm thời hắn sẽ không sao."
Sơ Tranh ném ra câu nói này rồi trực tiếp rời đi.
*
Lời đại đại: Tương lai còn tiếp! Vị diện hiện thực sẽ viết xen kẽ trong những vị diện khác, sẽ không giống với Thời Sênh và Minh Thù.