Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Kế tiếp còn hai cửa cuối cùng, thông qua đường dây sắt kia, sau đó trải qua tâm ma thí luyện là có thể đi vào Thần Điện."
Người phụ trách Thần Điện chỉ vào đường dây sắt sau lưng, cất giọng giảng giải quá trình tranh tài với mọi người.
Có người giơ tay: "Vậy nếu như người thông qua vượt quá mười người thì làm sao?"
Người phụ trách giống như cười mà không phải cười: "Mười thứ tự, tới trước thì được."
Đám người: "..."
Tới trước thì được...
Đây là giữa đường cũng phải bắt đầu tranh đoạt à?
"Mọi người không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, sẽ có ma pháp sư bảo hộ các ngươi, cũng mong mọi người chú ý đúng mực, đừng làm bị thương người khác, nơi này là Quang Minh Thần Điện."
Người phụ trách cường điệu bốn chữ Quang Minh Thần Điện.
Khảo hạch của Quang Minh Thần Điện, không thể có quy tắc giết hại tính mạng người khác.
"Mọi người còn có vấn đề gì không?"
"Không có!"
Người phụ trách phất tay, hạ lệnh: "Hiện tại, xuất phát."
Người phụ trách vừa nói xong, đám người trong nháy mắt liền xông ra ngoài, chạy về phía đường dây sắt phía trước, đoạt chiếm tiên cơ.
Sơ Tranh đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lương Thư Tuyết trực tiếp đi tới: "Các ngươi còn dám tới."
Phú Dục tiểu công tử không có dũng khí mắng lại nàng ta như ở khe núi khi trước.
Sơ Tranh không có gì phải sợ, trực tiếp mắng lại: "Thần Điện cũng không phải nhà ngươi mở, vì sao không dám tới."
Lương Thư Tuyết hung tợn trừng cô một cái: "Ta ở phía trước chờ ngươi, có gan thì ngươi cứ đến."
Lương Thư Tuyết nói rất nghiêm túc.
Sau khi nàng ta rời đi, Phú Dục mới lên tiếng: "Sơ Tranh..."
"Ngươi còn không đi." Sơ Tranh ra hiệu về phía dây sắt kia.
Chỉ có một dây sắt, 500 người, mặc kệ ai lên trước, người phía sau đi lên, dây sắt lắc lư lợi hại, người ở phía trên, cơ hồ là rơi xuống như sủi cảo.
Dưới đáy ánh sáng ma pháp giao thoa, người này tiếp người kia, được ma pháp đưa lên, sau đó liền bị tuyên bố thất bại.
"Ngươi... Ngươi không đi?"
"Tại sao ta phải đi?" Sơ Tranh hỏi lại.
Vị trí hiện tại, đã là ở trong phạm vi Thần Điện, cô còn tham gia tranh tài làm gì?
Cô đương nhiên phải đi tìm thẻ người tốt.
Sơ Tranh bảo Phú Dục đi đi, cô thừa dịp không ai chú ý chuồn đi.
Khắp Thần Điện đều là ma pháp trận.
Trận pháp thông đến không gian khác biệt.
Sơ Tranh đi loạn một hồi, nơi này càng chạy càng lớn, hoàn toàn không ra được.
Ngay khi Sơ Tranh bực bội, bên cạnh có một cái bóng vọt qua.
Sơ Tranh: "!!"
Con chó ngốc kia!
Sơ Tranh lập tức đuổi theo, Một Tấc vui chơi chạy, hoàn toàn không chú ý tới phía sau có người đi theo.
Chờ Một Tấc phát hiện thì đã muộn.
"Gâu!!"
Một Tấc hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.
Tiểu tặc này sao lại xuất hiện ở đây!
Sơ Tranh bóp cổ tay, âm trầm nhìn chằm chằm vào nó: "Mang ta đi tìm chủ nhân của ngươi."
Vẫn là câu nói quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc.
"Ngao..."
Một Tấc cực sợ Sơ Tranh, trí thông minh chó của nó cũng có hạn, không biết tại sao Sơ Tranh lại ở chỗ này, vì sinh tồn, Một Tấc quyết định —— mang Sơ Tranh đi tìm chủ nhân.
...
Thanh Phong Điện.
Nam tử rửa tay đốt hương, tay áo lưu vân rộng rãi, theo động tác của hắn, chầm chậm lưu động.
Đại điện trang nghiêm thần thánh.
Nam tử sáng như ánh trăng trên trời quang.
Hình ảnh kia phảng phất như chỉ tồn tại trong bức họa, đẹp đến mức có chút không chân thực.
Nam nhân ngồi trên mặt đất, hàng mi dài buông xuống, ngăn trở ánh mắt hắn.
Trước mặt hắn bày biện một bàn trà nhỏ, phía trên là mấy viên đá ma pháp, nam nhân hơi vén tay áo lên, lộ ra cổ tay và cánh tay trắng nõn.
Ngón tay thon dài cầm lấy đao khắc, dựa vào cảm giác khắc hoạ trên đá ma pháp.
Nam tử khắc rất nghiêm túc, đao khắc hạ xuống, phảng phất như có ánh sáng ma pháp thấm vào bên trong.
Chỉ trong khoảnh khắc, đá ma pháp dưới tay đã có được hình thức ban đầu.
Đao khắc đột nhiên vạch xuống một cái, cắt đứt ngón tay hắn.
Nam tử lại thoáng như chưa phát giác được, chỉ là chậm rãi ngước mắt, nhìn về hướng cửa điện.
Nguyên tố ám quen thuộc dần dần đi đến gần, cho đến khi tới trước mặt.
Đáy lòng chẳng biết tại sao mà rung động.
Cái loại cảm giác này, giống như phát ra từ sâu trong linh hồn.
Lông mi Linh Tích run rẩy hai lần, chậm rãi lên tiếng: "Sơ Tranh cô nương, tại sao ngươi lại ở đây?"
Y phục ma
sát, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Linh Tích cảm giác được cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Sau đó cổ tay bị siết chặt, thanh âm nhẹ nhàng lại lạnh nhạt rơi vào bên tai: "Chảy máu ngươi không có cảm giác?"
Lúc này Linh Tích mới phát giác được ngón tay bị cắt mang đến cảm giác đau.
Sơ Tranh đột nhiên đẩy tay hắn tới: "Ngươi không phải là ma pháp sư hệ ánh sáng sao, tự mình cầm máu."
Linh Tích: "..."
Linh Tích giơ tay thi triển thuật trị liệu của hệ ánh sáng, chỉ thoáng qua, vết thương liền khép miệng kết vảy, đến mức không nhìn thấy bất cứ dấu vết gì.
Linh Tích thu tay về, đặt ở trên đùi.
"Sơ Tranh cô nương, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
"Vấn đề gì?" Vừa rồi thẻ người tốt hỏi ta vấn đề gì sao?
"Sơ Tranh cô nương vì sao lại ở đây."
"Tìm ngươi."
Sơ Tranh đáp đến ngay thẳng lại rất đúng lý hợp tình.
Giống như cô đến nơi đây tìm hắn, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng nơi này là... Thần Điện.
Quang Minh Thần Điện.
Đáy lòng Linh Tích tràn đầy phức tạp, hắn không biết mình đang suy nghĩ gì, sự xuất hiện của người này, sẽ quấy rầy hết thảy ý nghĩ của hắn.
Hắn hơi hít sâu: "Sơ Tranh cô nương tìm ta, là có chuyện gì?"
Sơ Tranh đang nhìn đồ trên bàn của hắn, hờ hững đáp: "Không có việc gì, chỉ muốn tìm ngươi." Sau đó nhốt lại!
"Đây là Quang Minh Thần Điện, không phải nơi Sơ Tranh cô nương nên đến." Linh Tích nhắc nhở thân phận của Sơ Tranh.
Ánh mắt Sơ Tranh bình tĩnh: "Ai quy định ám ma pháp sư không thể tới Quang Minh Thần Điện?"
Linh Tích: "..."
Hình như thật sự không có.
Nhưng cũng không có ám ma pháp sư nào lại chạy đến Quang Minh Thần Điện đến tìm chết.
"Sơ Tranh cô nương vào bằng cách nào?" Quang Minh Thần Điện thủ vệ sâm nghiêm, muốn vào Thanh Phong Điện phải qua truyền tống trận, không có người dẫn đường, cô không thể vào được.
"Đi tới."
"... Ta hỏi là, ai mang ngươi vào."
Sơ Tranh nhìn ra bên ngoài một chút.
Một Tấc vẫy đuôi với Sơ Tranh, biểu cảm trên mặt chó dữ tợn, giống như Sơ Tranh dám nói là nó mang, nó liền liều mạng với cô vậy.
Nhưng mà Sơ Tranh còn chưa nói, Linh Tích đã phát hiện: "Một Tấc."
Một Tấc: "..."
Chó sinh khó khăn.
"Gâu gâu gâu!!!" Là tên tiểu tặc này uy hiếp ta!
Linh Tích cảm thấy nếu cứ tiếp tục truy vấn, Sơ Tranh cũng sẽ không nói cho hắn biết, rốt cuộc là cô vào bằng cách nào.
Linh Tích bảo Một Tấc đừng sủa nữa, Một Tấc lập tức chạy đi.
Đại điện đột nhiên an tĩnh lại.
Linh Tích nâng tay sờ soạng đồ trên bàn, hắn cầm đao khắc và đá ma pháp, chợt nghĩ không ra, vừa rồi mình khắc đến đâu rồi.
Sơ Tranh chống cằm nhìn hắn, suy nghĩ xem phải làm sao để lừa gạt hắn từ Quang Minh Thần Điện ra ngoài.
Một người ngẩn ngơ, một người nhìn.
Bầu không khí trong đại điện hài hòa quỷ dị.
Lúc Cửu Khúc tiến vào, cảnh tượng trông thấy chính là như thế.
"Chủ nhân..." Cửu Khúc chỉ vào Sơ Tranh, tại sao cô lại xuất hiện chỗ này?
Linh Tích thuận thế buông đao khắc xuống, không trả lời vấn đề của hắn, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Vì sao Sơ Tranh lại ở đây, chính Linh Tích cũng không biết.
"..." Vì sao chủ nhân lại trấn định như vậy!!"Chủ nhân... Phía dưới xảy ra vấn đề rồi, bọn họ phát hiện người tham gia khảo hạch, thiếu..."
Dường như Cửu Khúc nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên nhìn về phía Sơ Tranh.
Thiếu mất một người!
Chỗ này không phải vừa lúc có thêm một người sao?
Nhưng làm sao cô lăn lộn qua được mấy cửa ải kia?
Cô là ám ma pháp sư mà!!