Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mặc dù Dư Tô không biết Liệp Yêu Sư, nhưng hắn biết chỗ nào có thể tìm được Liệp Yêu Sư.
Dù sao cũng lăn lộn ở đây, nếu như không thăm dò Liệp Yêu Sư cho rõ ràng, thì lúc nào bị Liệp Yêu Sư bắt lấy cũng không biết.
Dư Tô và tiểu đệ của mình núp trong góc.
Nhìn Liệp Yêu Sư bị Sơ Tranh giẫm trên mặt đất, ba con yêu đồng thời phát run.
Thật mẹ nó hung tàn.
Liệp Yêu Sư cũng không phải đối thủ của cô.
Đây đại khái chính là đại yêu quái trong truyền thuyết.
"Tôi thật sự không có..." Liệp Yêu Sư đau đến kêu thảm, huyết sắc trên mặt dần mất hết: "Nội đan làm sao dễ có như vậy."
Yêu quái này đột nhiên xông tới, nói cũng không thèm nói lời nào, trực tiếp biểu diễn một màn tiểu lưu manh đường phố.
Còn hỏi gã nội đan...
Gã còn muốn nội đan.
"Chỗ nào có?" Còn phải trở về đánh bà chủ kia, đó mẹ nó rất là phiền toái.
Vương bát đản lần này rõ ràng là có tiền không xài được, còn gạt ta nói, phương thức tiêu tiền không đúng.
"Tôi..."
Răng rắc ——
Cánh tay Liệp Yêu Sư bị giẫm vang lên tiếng răng rắc, cả người đau đến sắp ngất đi.
"Chợ đen, trên chợ đen có." Liệp Yêu Sư không dám giở trò gian trá: "Rất nhiều Liệp Yêu Sư sẽ đưa nội đan đến chợ đen bán, như thế có thể bán đi với giá cao."
Nội đan ở đó, chỉ có thể nhìn xem một chút, giá cả cao đến quá đáng.
Chợ đen?
Sơ Tranh buông gã ra, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Dư Tô.
Dư Tô: "..."
Làm sao nữa! Còn muốn thế nào đây!!
Dư Tô cảm thấy Yêu hồn của mình cũng bị dọa bay mất.
Hắn thật sự sai rồi.
Hắn không bao giờ trộm điện thoại chơi game nữa đâu.
…
Chợ đen.
Nơi này liên minh Liêp Yêu Sư và yêu quái đều biết, bên trong trà trộn nhân loại và yêu quái.
Trong chợ đen có một quy định bất thành văn, không cho phép đánh nhau ẩu đả ở đây.
Có ân oán cũng phải rời khỏi chợ đen rồi đánh.
Đây là quy tắc mà tất cả mọi người và yêu đồng loạt tán đồng, bởi vì muốn bảo đảm tính an toàn của nơi này.
Nếu có người trái với quy tắc, còn chưa kịp đánh nhau, thì đã bị nhân loại và yêu trong chợ đen đồng thời chống lại.
Đây đại khái là lúc người và yêu đoàn kết nhất.
Đương nhiên sau khi rời khỏi chợ đen, kẻ thù vẫn là kẻ thù, ngươi chết ta sống vẫn phải ngươi chết ta sống.
Khi đi vào, Dư Tô nói Sơ Tranh dùng yêu lực che lại.
Bọn họ trông thấy Liệp Yêu Sư thì không sao, nhưng để Liệp Yêu Sư thấy rõ bộ dáng của bọn họ thì không xong.
Dư Tô từng nghe qua về chợ đen, nhưng đây là lần đầu tiên tới.
Hắn là một tiểu yêu quái, không dám tới loại địa phương mà tùy thời tùy chỗ đều có thể trông thấy Liệp Yêu Sư này.
Đây là một đường phố có chút cũ kỹ, cũng không có loại bầu không khí âm trầm quỷ quyệt kia, ngược lại, nơi này và đường đi bình thường không có gì khác biệt.
Khác biệt duy nhất đại khái chính là lúc Sơ Tranh tiến vào, có thể cảm giác được một đạo yêu khí cổ quái.
Đạo yêu khí kia bảo vệ nơi này, nhân loại bình thường hẳn là không nhìn thấy nơi này.
Sơ Tranh nhìn đồ vật ở sạp hàng bên đường: "Đồng tộc của mình cũng bán?"
Dư Tô ôm cánh tay, bên cạnh có người đi qua, hắn đều run lẩy bẩy.
Nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, theo tầm mắt của cô nhìn sang: "Đây đã tính là gì, giữa yêu và yêu vốn cũng không hòa thuận, yêu bị giết, đem đến chợ đen bán, kiếm lấy tiền tài, có gì không đúng? Yêu cũng rất thiếu tiền."
Ở xã hội này, yêu không có tiền không được.
Sơ Tranh: "..."
Thật đáng sợ.
Không chỉ bị nhân loại nhớ thương, mà còn bị đồng tộc thương nhớ.
Làm yêu quái sao mà gian nan như thế chứ!
"Phòng đấu giá!" Dư Tô chỉ vào bảng hiệu treo phía trước: "Tới rồi tới rồi."
Trước đó Liệp Yêu Sư kia nói, muốn mua nội đan, biện pháp tốt nhất chính là đến phòng đấu giá trong chợ đen.
Liệp Yêu Sư đều thích đưa nội đan đến đây đấu giá.
"Thư mời."
Người của hội đấu giá ngăn cản bọn họ.
Dư Tô: "..."
Sơ Tranh: "..."
Làm gì có thư mời nào?
…
Năm phút sau, Sơ Tranh cầm thư mời tiến vào phòng đấu giá, mà ở trong góc khuất phía sau phòng đấu giá, một tên Liệp Yêu Sư che lấy mặt mũi sưng vù, ngồi xổm ở trong góc khóc không ra
tiếng.
Phòng đấu giá chia làm mấy phòng đấu giá nhỏ nữa.
Sau khi đi vào có người hướng dẫn, muốn bán đấu giá cái gì, trực tiếp đến phòng đấu giá phía trước là được.
"Hai vị tới rất đúng lúc, hôm nay vừa vặn có đấu giá nội đan." Nhân viên đón tiếp kiểm tra thư mời: "Hai vị nhất định phải mua sao?"
"Ừ."
Nhân viên nói: "Được rồi, bên này cần ngài giao một số tiền đặt cọc nhất định trước."
Sơ Tranh nhìn hắn.
Nhân viên chủ động giải thích: "Ngài yên tâm, nếu như ngài đấu giá thành công, tiền đặt cọc sẽ tự động chuyển thành đồng vàng đấu giá. Nếu như ngài không mua được, tiền đặt cọc sẽ hoàn trả lại đầy đủ."
"Bao nhiêu?"
"Hai triệu." Nhân viên cười nói.
"..."
Đây là còn chưa bắt đầu, liền bài trừ ra được một số người rồi.
Yêu nghèo nàn tỉ như Dư Tô, lúc này miệng mở rộng, không thể tin: "Đắt như thế sao?!"
"Đắt?" Một âm thanh phía sau chen vào: "Đây là giá thấp nhất, nếu như muốn mua được nội đan, hai triệu cũng chỉ đủ cho các ngươi vào xem. Các ngươi có vào không? Không vào thì đừng trì hoãn."
Dư Tô nghe ra đối phương trào phúng, tính tình của yêu vốn cũng không tốt, lúc này bất mãn mắng lại: "Ngươi nói chuyện kiểu gì đấy?"
Đứng phía sau là một gã đàn ông, toàn thân đều tản ra yêu khí, lúc này đang nở nụ cười giễu cợt: "Các ngươi không vào, thì đừng trì hoãn ta được không? Điểu ti, đồ nhà quê."
Điểu ti*?
(
*Diaosi (điểu ti) là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.) Đồ, đồ nhà quê?
Dư Tô theo bản năng nhìn mình...
Gã đàn ông vứt cho Dư Tô một ánh mắt khinh bỉ, vượt qua bọn họ: "Cho ta một phòng trên lầu."
"Ngươi là yêu?"
Sơ Tranh đột nhiên lên tiếng.
"Nói nhảm." Gã đàn ông trợn mắt trừng một cái.
"Yêu cũng phải hiểu quy củ."
"???"
Đôi chân dài của nữ sinh quét tới, gã đàn ông không tránh kịp lúc, vừa vặn bị đá trúng.
Yêu hóa thành hình người, kết cấu thân thể cũng giống như nhân loại, một cước kia của Sơ Tranh, đạp trúng nửa người dưới của gã đàn ông, gã đàn ông đau đến gập cả người.
"Ngươi... Ngươi dám ở đây đánh người?" Gã đàn ông nhịn đau, phẫn nộ trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Ngươi là người sao?"
Vừa rồi ta còn đánh.
Có thể làm gì ta?
"Nơi này là chợ đen, ngươi dám động thủ, chờ bị đuổi ra ngoài đi!" Gã đàn ông uy hiếp.
Sơ Tranh tiến lên hai bước, dưới tầm mắt cảnh giác của gã, một tay túm lấy người ấn trên bàn công tác của nhân viên trước mặt, mặt gã đàn ông dán vào cái bàn băng lãnh, không thể động đậy.
"Dừng tay! Các ngươi đang làm gì đấy?"
Phía sau có mấy người đàn ông mặc trang phục của hội đấu giá chạy đến.
"Cô... cô ta ra tay trước, mấy người mau đuổi cô ta ra ngoài!" Gã đàn ông lập tức lên tiếng.
Sơ Tranh ấn lấy đầu gã, từng chữ lạnh như băng đập ở bên tai gã đàn ông: "Nói chuyện đàng hoàng."
Gã đàn ông bỗng nhiên giống như cảm giác được cái gì đó, khuôn mặt vừa rồi đỏ lên vì đau đớn, lúc này trở nên trắng bệch.
"Mau thả hắn ra, nơi này cấm đánh nhau!" Người phía sau hô.
Gã đàn ông phất tay: "Không có việc gì không có việc gì, chúng tôi... Chúng tôi đùa giỡn, đùa giỡn."
Sơ Tranh buông gã ra, nhưng tay vẫn nắm bả vai gã, gã đàn ông dán vào cái bàn, hai chân có chút phát run, gã nuốt một ngụm nước bọt, nói với mấy nhân viên công tác kia: "Chúng tôi chỉ đùa giỡn, không có việc gì không có việc gì."
Mấy người kia rõ ràng có chút ngờ vực.
Nhưng chỉ cần không đánh nhau, bọn họ cũng sẽ không quản quá nhiều.