Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Lý Tiểu Ngư, mày xem chuyện tốt mày làm đi!"
Ông Lý ở ngay ngày sinh nhật của mình, thu được một món lễ lớn như thế, tức giận đến xém ngất đi.
Tin tức sáng mai không biết sẽ viết ra thế nào.
Mấu chốt là Liệp Yêu Sư bên kia...
Ông Lý càng nghĩ càng giận, hận không thể bóp chết đồ nghiệp chướng Lý Tiểu Ngư này.
Lý Tiểu Ngư không nói tiếng nào ngồi ở trên ghế sofa, váy trên người hơi lộn xộn.
"Lý gia này sao lại có một đứa con gái như mày!!"
Ông Lý tức giận đến đạp cửa mà đi, bà Lý cũng thất vọng lắc đầu, đuổi theo ông Lý rời đi.
Gian phòng chỉ còn lại Lý Tiểu Ngư và nhị tiểu thư Lý gia.
Lý Tiểu Ngư chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nhị tiểu thư Lý gia: "Em gái, thủ đoạn rất khá."
Lý nhị tiểu thư giọng điệu dịu dàng: "Chị gái nói gì vậy, cũng là nhờ phúc của chị gái."
"Tiện nhân!"
Lý Tiểu Ngư túm lấy gối dựa trên ghế sofa, đánh về phía Lý nhị tiểu thư.
Gối dựa bị Lý nhị tiểu thư ngăn lại: "Chị gái, hôm nay nếu như không phải chị, người xấu mặt chính là tôi, em gái còn phải cảm ơn chị đấy."
Lý Tiểu Ngư siết chặt hai tay, trợn mắt nhìn, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống Lý nhị tiểu thư.
Lý nhị tiểu thư: "Chị gái đừng tức giận như vậy, vở kịch ngày hôm nay, không phải chính chị đạo diễn sao? Tôi chẳng qua chỉ là đổi nữ chính một chút."
Lý nhị tiểu thư cười yếu ớt một tiếng: "Chị gái nghỉ ngơi thật tốt."
Trong tiếng rống giận dữ bộc phát của Lý Tiểu Ngư, Lý nhị tiểu thư không nhanh không chậm rời đi.
Lý Tiểu Ngư vốn muốn cho cô ta xấu mặt, không nghĩ tới cô ta đã sớm biết, còn trái lại làm mình mắc lừa.
Chuyện này chỉ có Lý Nghiêm biết...
Lý Nghiêm không có khả năng phản bội mình.
Là ai...
Là ai nói cho cô ta biết!!
"Đại tiểu thư." Lý Nghiêm vội vàng tiến vào: "Đã xử lý tốt truyền thông bên kia. Tôi tra xét được, có một người phục vụ truyền một tờ giấy cho nhị tiểu thư, sau đó nhị tiểu thư liền rời đi."
Lý Tiểu Ngư thanh âm trầm thấp: "Mang tới."
"Dạ."
Người phục vụ bị mang vào gian phòng, cả người lộ ra sự câu nệ khẩn trương, không biết xảy ra chuyện gì.
"Đại... đại tiểu thư?"
Người phục vụ nuốt một ngụm nước bọt, cũng không dám nhìn người bên kia.
Chuyện phát sinh vừa rồi, truyền khắp toàn bộ trang viên Sơn Thủy.
Mặc dù phía trên hạ lệnh, không được phép truyền chuyện này ra bên ngoài, nhưng mà không trở ngại bọn họ thảo luận trong nội bộ.
Nam nữ hoan ái thì không có gì, nhưng khi bị nhiều người như vậy...
Người phục vụ không dám nghĩ nữa, cúi đầu xuống.
"Là ai bảo cậu truyền tin tức cho cô em gái tốt của tôi?"
"Cái gì... Tin tức gì?" Người phục vụ mờ mịt, vội vã giải thích: "Tôi chưa từng truyền tin tức cho nhị tiểu thư."
Hoạt động bên trong những đại gia tộc này, hắn nào dám tùy tiện trộn lẫn.
Lý Nghiêm nhắc nhở hắn: "Trước đó cậu giao cho nhị tiểu thư một tờ giấy, tờ giấy kia là ai bảo cậu giao cho nhị tiểu thư."
Cái đó à...
"Là... Là một nữ sinh tóc vàng mắt vàng, dung mạo rất đẹp..."
Đối mặt với Lý Tiểu Ngư, người phục vụ căn bản không dám nói láo.
Tóc vàng mắt vàng, cái từ mấu chốt này, Lý Tiểu Ngư lập tức nghĩ đến Sơ Tranh.
"Sơ Tranh, lại là cô ta."
Ly thủy tinh trong tay Lý Tiểu Ngư nát vụn.
Người phục vụ bị dọa đến hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất, run lẩy bẩy.
Đại... đại tiểu thư khí lực lớn như vậy sao?
…
Mà lúc này kẻ đầu têu đang gọi điện thoại cho truyền thông.
Lý Tiểu Ngư áp chuyện này xuống, Vương bát đản giật dây cô phá sản, trắng trợn khuấy động truyền thông.
Khi có thể tiêu tiền, đương nhiên không thể bỏ qua.
Một số truyền thông có quan hệ không tệ với Lý gia, đến cùng cũng không dám, sợ đắc tội với Lý gia.
Sơ Tranh cũng không bắt buộc.
Luôn có truyền thông dám đưa tin.
Huống chi truyền thông không dám, thì còn có những acc V lớn marketing trên internet, có người nguyện ý làm chuyện này lớn lên.
Vương Giả muốn dùng hành động thực tế nói cho Sơ Tranh biết: Có tiền có thể muốn làm gì thì làm.
Vì thế chuyện này còn chưa qua bao lâu, trên internet là những tin tức che trời lấp đất của Lý Tiểu Ngư.
Lý Tiểu Ngư thu hoạch được antifan ăn dưa × N
Sau khi Sơ Tranh an bài xong, dẹp đường hồi phủ.
Mới ra khỏi trang viên Sơn Thủy, liền đụng vào một nhóc tỳ.
Khuôn mặt nhỏ của nhóc tỳ đỏ bừng, trên
quần áo vốn sạch sẽ mơ hồ dính máu, trong con ngươi đen lúng liếng chứa đầy nước mắt.
Nó chạy từ lùm cây bên cạnh đến, muốn chạy vào trong trang viên Sơn Thủy.
Đụng vào Sơ Tranh, nhóc tỳ run lên, ngẩng đầu xem là ai, rồi oa một tiếng khóc lên.
Sơ Tranh: "..."
Ăn vạ à!
Không có quan hệ gì với ta!!
Đúng lúc bên trong trang viên Sơn Thủy có người đi ra, lúc này đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô.
Tựa hồ đang im ắng khiển trách, lại còn bắt nạt cả một đứa bé, quá táng tận lương tâm.
Sơ Tranh: "..."
Không có quan hệ gì với ta!!
Người này ăn vạ!!
Nhóc tỳ khóc đến thở không ra hơi, thanh âm mềm mại tràn đầy khẩn cầu: "Chị xinh đẹp, mau cứu Kỷ ca ca..."
Sơ Tranh: "..."
Không cứu.
Có quan hệ gì với ta.
Mặc dù cô cần quyền quản lý yêu tháp, nhưng mà cô quang minh chính đại giao dịch, có cứu người hay không là tự do của cô.
Cho nên...
Cứu cái gì mà cứu.
Đi đi đi.
Trở về xem thẻ người tốt của ta.
Sơ Tranh lách qua nhóc tỳ, đi hai bước lại quay về, mặt lạnh hỏi: "Kỷ ca ca của nhóc thế nào?"
"Bị... Bị thương." Nhóc tỳ nghẹn ngào: "Chảy rất nhiều máu, rất nhiều máu..."
Nói đến phần sau dường như nhóc tỳ bị dọa sợ.
"Dẫn ta đi."
Nhóc tỳ liên tục lau lau nước mắt, kéo lấy vạt áo Sơ Tranh, chạy sang bên cạnh.
…
Trang Kỷ nằm trên mặt đất lạnh buốt, phần bụng bị thứ gì đó đâm xuyên, lúc này máu đang chảy ra ngoài, bãi cỏ xanh cũng bị nhuộm đỏ.
Đỉnh đầu là bầu trời tối tăm mờ mịt, Trang Kỷ có chút bất lực nghĩ, trời muốn mưa sao?
Tiểu thiếu gia hẳn là đi ra ngoài rồi.
Nếu như hắn chết rồi, tiểu thiếu gia phải làm sao đây.
Hắn không thể chết như vậy.
Trang Kỷ muốn đứng lên, nhưng vết thương quá nghiêm trọng, thử mấy lần cũng không có cách nào.
"Kỷ ca ca... Kỷ ca ca..."
Trang Kỷ cảm thấy hình như mình nghe thấy giọng nói của tiểu thiếu gia.
Đáng tiếc thanh âm kia quá xa xôi.
Xa xôi giống như đến từ một thế giới khác.
"Kỷ ca ca." Nhóc tỳ bổ nhào vào trước mặt Trang Kỷ, không để ý đến máu trên đất.
Sơ Tranh đứng ở nơi cách xa nửa mét, thanh âm lãnh đạm nhắc nhở nhóc tỳ: "Nhóc đừng đè hắn, chảy máu càng nhanh."
Nhóc tỳ bối rối dùng cánh tay trắng nõn chặn ở vết thương của Trang Kỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy nước mắt: "Chị xinh đẹp, chị mau cứu Kỷ ca ca."
Sơ Tranh trầm mặc nhìn nó.
"Kỷ ca ca, anh đừng chết, ô ô ô em nghe lời anh, em sẽ không tiếp tục nói chuyện với người xa lạ nữa, thật xin lỗi, đều là em không nghe lời, anh đừng chết, chị xinh đẹp, chị mau cứu Kỷ ca ca... cầu xin chị mau cứu Kỷ ca ca..."
…
Khi Dư Tô đuổi tới, chỉ thấy đại lão nhà mình, ngồi trên một tảng đá, trong ngực ôm một nhóc tỳ người đầy máu, bên cạnh còn có một thiếu niên đang chảy máu, không biết sống chết.
Ngươi có thể tưởng tượng ra hình ảnh đại lão mặt không biểu cảm, dáng vẻ người sống chớ tiến người quen chớ quấy rầy, mặt mũi tràn đầy lãnh huyết vô tình, ôm một đứa bé không?
Dư Tô không thể.
Cho dù là hiện tại trông thấy, cũng cảm thấy mình hoa mắt.
"Đại... Đại lão?" Dư Tô tiến lên.
Sơ Tranh ra hiệu về phía người nằm dưới đất: "Nhìn xem còn cứu được không."
Dư Tô: "..."
Dư Tô nuốt một ngụm nước bọt, tiến lên xem xét tình huống của Trang Kỷ.
Mất máu quá nhiều, nhưng còn hơi thở.
Dư Tô phát hiện một viên nội đan ở trước ngực Trang Kỷ, khóe miệng hắn giật một cái.
Đại lão không thể cầm máu trước rồi nói sao?
Cho dù có nội đan kéo dài mạng, nhưng mất máu thế này, cuối cùng cũng sẽ chết đó!!