Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gặp được Tầm Ẩn ở trong yêu tháp.
Là chuyện ngoài dự liệu của Kiêu Nguyệt.
Nhưng kết quả này, lại làm ả kinh hỉ.
Kiêu Nguyệt cười lên: "Ta biết, như thế thì ngươi có thể nhớ kỹ ta, cũng rất tốt. Năm đó không phải ngay cả tên của ta ngươi cũng không nhớ sao, hiện tại ngươi có thể ngay lập tức gọi tên của ta, chứng minh kế hoạch của ta hữu dụng, không phải sao?"
Kiêu Nguyệt không những không sợ, ngược lại còn rất vui vẻ.
Ánh mắt Tầm Ẩn âm trầm nhìn ả.
"Hiện tại đã không phải thời đại bầy yêu thịnh hành như năm đó, Tầm Ẩn, ngươi cần ta."
Kiêu Nguyệt vươn tay về phía Tầm Ẩn.
Tầm Ẩn cười nhạo: "Năm đó ngươi tính kế ta, hiện tại ngươi còn cảm thấy ta sẽ đi theo ngươi, ai cho ngươi tự tin?"
"Trên thế giới này, bây giờ chỉ có ta có thể xứng với ngươi." Trong ngôn ngữ của Kiêu Nguyệt tràn đầy tự tin: "Ngươi biết bên ngoài xảy ra chuyện gì không? Ngươi biết hiện tại số yêu còn lại, là dạng gì không? Tầm Ẩn, không cần vội vã phủ nhận ta, trước tiên ngươi có thể đi theo ta xem một chút rồi hãy quyết định."
Người ả phái đi trước đó cũng chưa trở lại.
Vốn định chờ sau khi giải quyết xong chuyện yêu tháp, rồi lại đi tìm hắn.
Không nghĩ tới, lại gặp ở chỗ này.
Hắn chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Tầm Ẩn nhìn bàn tay lơ lửng trên không trung kia.
Không đẹp bằng tiểu yêu.
Tầm Ẩn vươn tay, bên cạnh đột nhiên có một cánh tay chen vào, nắm chặt hắn: "Làm gì?"
Thanh âm lạnh như băng của cô gái vang lên.
Khóe miệng Tầm Ẩn cong lên: "Xem em có chịu ra hay không."
Sơ Tranh kéo tay hắn lại, ánh mắt quét về phía đối diện.
Kiêu Nguyệt bởi vì Sơ Tranh xuất hiện, biểu lộ cũng thay đổi.
Đặc biệt là trông thấy Sơ Tranh cầm tay Tầm Ẩn, Tầm Ẩn còn dùng vẻ mặt cưng chiều tùy ý cô cầm, thậm chí là nắm lại.
Hắn lúc nào... Có vẻ mặt như thế, có hành động như thế...
"Ngươi chính là Kiêu Nguyệt?" Người thẻ người tốt tâm tâm niệm niệm sao lại khá quen nhỉ?
Sơ Tranh lục soát trong trí nhớ của nguyên chủ —— em gái của Lý Tiểu Ngư.
Nguyên chủ đã từng đối mặt cùng ả vài lần.
Vị nhị tiểu thư Lý gia này, luôn luôn là bộ dáng dịu dàng hiền thục, vô cùng có dáng vẻ của tiểu thư khuê các.
Trên người ả cũng không có yêu khí.
Nghe ý tứ của Tầm Ẩn, cừu nhân của hắn, Kiêu Nguyệt này rõ ràng là yêu.
Sao lại biến thành người rồi?
Yêu tinh chuyển thế?
Yêu tinh có thể chuyển thế sao?
Cũng đã có yêu, có thể chuyển thế hình như cũng không phải chuyện hiếm lạ...
"Sơ Tranh a." Kiêu Nguyệt trực tiếp kêu tên của cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay giao nhau của cô và Tầm Ẩn, dần dần có sự sắc bén.
"Ngươi biết ta?" Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như chưa từng nói chuyện với vị nhị tiểu thư này bao giờ.
Kiêu Nguyệt sửng sốt một chút, tự nhiên nói: "Ngươi từng ở chỗ chị gái của ta, người bên cạnh cô ta, ta đương nhiên biết."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ta không cảm thấy một thiên kim tiểu thư, sẽ chú ý một người râu ria."
"Chị gái ta coi trọng ngươi như vậy, sao có thể là người râu ria." Giọng điệu của Kiêu Nguyệt không nghe ra biến hóa gì: "Xem ra, chị gái của ta cũng không nhìn lầm người, ngươi xác thực rất khác biệt."
Ba chữ rất khác biệt nhấn rất mạnh.
Rõ ràng là có ám chỉ khác.
Nhưng Kiêu Nguyệt căn bản không để Sơ Tranh vào mắt: "Tầm Ẩn, ngươi có thể cân nhắc lại, đi theo ta."
Tầm Ẩn liếm môi dưới: "Nhưng ta càng muốn giết ngươi hơn."
Biểu cảm của Kiêu Nguyệt cứng lại, đáy mắt xẹt qua một tia bị thương.
Ả còn chưa kịp nói gì, nữ sinh đứng bên người Tầm Ẩn, bỗng nhiên động thủ.
Kiêu Nguyệt phản ứng cấp tốc, tránh đi công kích của Sơ Tranh.
"Tiểu yêu, ngươi không phải đối thủ của ta." Kiêu Nguyệt cảnh cáo Sơ Tranh: "Đừng tìm chết."
Ả không so đo ai xuất hiện bên cạnh Tầm Ẩn, nhưng cuối cùng người đứng bên Tầm Ẩn, chỉ có thể là ả.
"Ngươi nói rất đúng." Sơ Tranh đồng ý với Kiêu Nguyệt.
Kiêu Nguyệt: "..."
Ta nói rất đúng, ngươi còn công kích!!
Càng cùng Sơ Tranh giao thủ, Kiêu Nguyệt càng cảm thấy kinh hãi.
Tiểu yêu này nhìn qua không có bao nhiêu lợi hại, thế mà lại khó đối phó như vậy.
Lúc đầu trên thân Kiêu Nguyệt không có bất kỳ yêu khí gì, dần dần bắt đầu có yêu khí lộ ra.
Cỗ yêu khí kia cường hãn gần giống
như Tầm Ẩn, dời non lấp biển ép về phía Sơ Tranh.
Nếu như là yêu bình thường, vẻn vẹn chỉ cần uy áp như vậy, đủ để ép đối phương dậy không nổi.
Nhưng Sơ Tranh không có.
Cô chỉ lui lại mấy bước, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.
Đáy lòng Kiêu Nguyệt dần dần ngưng trọng lên.
"Tiểu yêu."
Tầm Ẩn giữ chặt Sơ Tranh.
"Làm gì?" Đang đánh nhau đó! Ôm ôm ấp ấp làm gì!!
Tầm Ẩn thấp giọng nói: "Trong yêu khí của ả có khí tức của em."
Sơ Tranh: "..."
Cái gì gọi là trong yêu khí của ả có khí tức của ta?
Nói như ta và ả có gì đó với nhau không bằng...
"Ngươi lấy nội đan của ta?" Sơ Tranh nhìn về phía Kiêu Nguyệt đối diện, trong đôi mắt màu vàng rực rỡ, giống như ngưng kết một tầng băng mỏng.
Toàn thân Kiêu Nguyệt lộ ra yêu khí, trên mặt ả mặc dù vẫn mang ý cười dịu dàng, nhưng cảm giác đem đến cho người ta hoàn toàn khác nhau.
"Năng lực cảm giác của ngươi cũng không tệ." Giọng điệu Kiêu Nguyệt cũng có chút biến hóa, càng có thêm mấy phần uy nghiêm của thượng vị giả: "Năm đó vì lấy nội đan của ngươi, mà ta đã phí không ít sức lực. Không nghĩ tới ngươi thế mà lại không chết, còn tỉnh lại, lúc ta gặp được ngươi, còn tưởng rằng ngươi tới tìm ta báo thù..."
Sơ Tranh đã mất đi đoạn ký ức kia.
Tự nhiên không có khả năng đến tìm Kiêu Nguyệt báo thù.
Sau khi Kiêu Nguyệt phát hiện điểm ấy, liền không tiếp tục chú ý đến cô nữa.
Yêu mất đi nội đan, coi như còn có chút năng lực, cũng chỉ là con gà mờ, không đủ gây ra chuyện gì.
Chỉ là không nghĩ tới... Lần nữa nhìn thấy cô, cô lại đứng chung một chỗ với Tầm Ẩn, còn thân mật như vậy nữa.
Sớm biết, lúc trước nên ra tay, chấm dứt hậu hoạn.
"Xem ở phân thượng nội đan của ngươi, ta vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại động vào người không nên động." Kiêu Nguyệt lộ ra thần sắc đáng tiếc: "Cho nên, lần này ngươi phải chết."
Sơ Tranh: "..."
Con chó điên này khá lắm.
Cướp nội đan của ta.
Còn muốn giết ta diệt khẩu!
Sao mà giỏi như vậy chứ!
Sơ Tranh nghiêm túc đặt câu hỏi: "Ngươi lấy nội đan của ta làm gì?"
"???" Kiêu Nguyệt không nghĩ tới Sơ Tranh lại trấn định hỏi một vấn đề như thế, hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn nói: "Nội đan của ngươi có thể để cho ta hoàn toàn ẩn tàng yêu khí, mượn dùng thân thể nhân loại."
Sơ Tranh: "..."
Chỉ vì cái này, ngươi liền móc nội đan của ta!?
"Buông ra, em giết chết ả."
"Tiểu yêu, anh..." Đến, đây là kẻ thù của anh.
Tầm Ẩn còn chưa nói hết lời, Sơ Tranh đã vọt tới.
…
Thực lực của Kiêu Nguyệt đang ở đỉnh cao, loại mà có thể làm yêu vương trong truyền thuyết ấy.
Nhưng ở trong tay Sơ Tranh cũng không chiếm được chỗ tốt, chỉ là Sơ Tranh cũng không lập tức giết ả.
Hai người đối chiến hơi giằng co.
Kiêu Nguyệt là một con yêu rất giảo hoạt, lực phản ứng cũng nhanh.
Cơ hồ không tới gần Sơ Tranh, toàn bộ công kích đều đánh từ xa.
Kiêu Nguyệt biết cùng Sơ Tranh dây dưa mãi như thế không phải biện pháp, ả chống đỡ lan can, nhảy lên hư không.
Sơ Tranh vừa định tiến lên, lại đột nhiên dừng lại.
Trong tay Kiêu Nguyệt nhiều thêm một viên nội đan.
"Sơ Tranh, ta khuyên ngươi không được qua đây." Thứ lơ lửng trên lòng bàn tay Kiêu Nguyệt chính là nội đan của cô, vừa rồi khí tức kia rất yếu, nhưng bây giờ cô cảm giác được.
Kiêu Nguyệt tranh thủ thở một ngụm: "Ta bóp nát nội đan, ngươi cũng sẽ chết, ngươi không muốn chết như vậy chứ?"