Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày thứ năm bà nội Mộ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, tốc độ khôi phục cũng nhanh, tăng thêm được chăm sóc cẩn thận, nên tinh thần bà nội Mộ cũng khôi phục không tệ.
"Thâm Thâm, sao cháu lại tới đây."
"Tan học."
"Không phải bà nội nói, không cần phải tới sao?" Bà nội Mộ lo lắng thời gian của Mộ Thâm không đủ dùng, luôn không cho hắn đến bệnh viện.
"Cháu không sao."
"Ai..."
Bà nội Mộ lắc đầu.
"Thâm Thâm, lúc nào chúng ta trở về? Ở đây tốn rất nhiều tiền, còn có người cháu mời đến chăm sóc bà nữa, bây giờ bà nội rất tốt, không cần lãng phí tiền."
"Bà nội, chuyện tiền bà không cần lo lắng, cháu sẽ nghĩ cách, bà chăm sóc thân thể cho tốt là được rồi."
"Cháu còn nhỏ như thế, có thể có cách gì, cháu nói thật với bà nội đi, cháu lấy đâu ra tiền."
"..."
Mộ Thâm lừa gạt qua, trí nhớ bà nội Mộ không tốt, quả nhiên rất nhanh liền quên mất.
Lần đầu tiên Mộ Thâm cảm thấy, trí nhớ bà nội không tốt, là một chuyện tốt.
Bằng không thì hắn thật sự không biết, làm thế nào để giải thích với bà nữa.
Mộ Thâm ngồi ở bên cạnh làm bài tập.
Bà nội Mộ cười ha hả nhìn hắn viết, hình ảnh ấm áp không nói nên lời.
Mộ Thâm cầm bút, đột nhiên ngẩng đầu: "Bà nội, bà còn nhớ trước kia khi chúng ta còn chưa dọn nhà, cô bé ở nhà bên cạnh không?"
"Cô bé?" Bà nội Mộ nghĩ một lát: "Trước kia nhà chúng ta có bé gái nào sao? Không phải bà chỉ có một đứa cháu trai là cháu thôi sao?"
"Không phải nhà chúng ta, là nhà hàng xóm của chúng ta." Mộ Thâm uốn nắn.
"A..." Bà nội Mộ lắc đầu, nói thầm nhắc tới: "Sao bà nội nghĩ mãi mà không ra, có sao?"
"Có thể là cháu nhớ lầm." Mộ Thâm nói: "Bà nội, bà đừng suy nghĩ nữa."
Mộ Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài đang đổ mưa, đánh vào trên cửa sổ, lộp bộp rung động.
Hắn lấy ra một viên kẹo đường, sau khi mở ra bỏ vào trong miệng, vị ngọt giống như có thể xua tan hết thảy.
Mộ Thâm cất kỹ giấy gói kẹo, bắt đầu làm bài tập.
"Tiểu Thâm làm bài tập à?" Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, hộ lý tiến vào, thấy trước mặt Mộ Thâm có bài tập, cười chào hỏi.
"Dì đến rồi ạ." Mộ Thâm lễ phép gọi một tiếng, thập phần có phong phạm của học sinh ngoan.
Mà hộ lý cũng xác thực thích hắn.
Đây quả thực là con nhà người ta tiêu chuẩn.
"Ai. Thành tích của Tiểu Thâm thật tốt." Hộ lý nhìn bài thi Mộ Thâm bày ở bên ngoài, nhịn không được khen một câu: "Không giống tiểu tử thối nhà dì, thành tích không thể nhìn. Bà nội Mộ dạy cháu thế nào vậy?"
Cháu mình được khen, bà nội Mộ cười ha hả: "Thành tích của Thâm Thâm vốn tốt, tôi cũng không dạy nó."
Hộ lý và bà nội Mộ trò chuyện.
"Bà nội, con xuống dưới một chút." Mộ Thâm đột nhiên đứng lên.
"Ai... Bên ngoài đang mưa mà..."
Bà nội Mộ còn chưa nói hết lời, Mộ Thâm đã rời khỏi phòng bệnh.
Mộ Thâm xuống lầu, trời mưa rất to, Sơ Tranh che ô đứng ở bên ngoài.
Hắn nhanh chóng chạy tới.
Cậu con trai chạy vội đến, mang theo hơi thở thuộc về riêng hắn, ở trong màn mưa ập vào mặt.
Sơ Tranh nâng ô che qua đỉnh đầu hắn: "Có thời gian không?"
"... Có."
"Đi ăn với tôi một bữa cơm."
"..." Mộ Thâm trầm mặc một chút: "Cô tìm tôi, chính là vì chuyện này?"
Hắn còn tưởng rằng cô vì chuyện tiền.
"Không muốn?" Cô không quản mưa to chạy tới tìm hắn, hắn còn không muốn!!
"..." Mộ Thâm nhìn về phía phòng bệnh, theo bản năng xiết chặt túi quần, hắn không mang theo bao nhiêu tiền. Hắn có chút hút khẩu khí: "Không có, không có không muốn."
"Vậy đi thôi."
Sơ Tranh không lái xe, dù sao cô là vị thành niên, lần trước là tình huống đặc biệt, cô không muốn bị bắt lại giáo dục.
Dù sao Mộ Thâm cũng là con trai, dáng người cao hơn một chút, Sơ Tranh bung ô, liền phải cầm cao hơn nhiều.
Hắn tiếp nhận ô trong tay Sơ Tranh: "Để tôi cầm."
Sơ Tranh mừng rỡ giải thoát hai tay.
"Vì sao hôm nay lại tìm tôi ăn cơm?" Giọng nói của Mộ Thâm bị nước mưa đánh cho có chút vỡ vụn.
"Không thể tìm anh ăn cơm?" Sơ Tranh hỏi lại.
Tìm anh ăn một bữa cơm mà còn đòi lý do?
"..."
...
Bên cạnh bệnh viện có một con phố mỹ thực, Sơ
Tranh mang Mộ Thâm đi qua.
Giá cả nơi này không đắt lắm, đương nhiên nếu như bạn muốn, thì tất nhiên cũng có thể tiêu ra cái giá trên trời.
Sơ Tranh tùy ý chọn một cửa tiệm, khi gọi món ăn, đưa thực đơn cho Mộ Thâm.
Mộ Thâm lắc đầu: "Cô chọn là được rồi. Tôi vào toilet một chút."
Mộ Thâm hỏi vị trí của toilet, vội vàng rời đi.
Sau khi vào toilet, Mộ Thâm lập tức lấy điện thoại di động ra, ấn mở nhóm của đám tiểu đồng bọn nhà mình.
【 Mộ Thâm: Các cậu ai có tiền, chuyển cho tôi một ít. 】
Mặc dù Sơ Tranh nói dẫn hắn đi ăn cơm.
Nhưng Mộ Thâm vốn không có ý định để Sơ Tranh trả tiền.
Nói thế nào...
Cô cũng đã cho mình vay nhiều tiền như thế.
【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Thâm ca anh đòi tiền? 】
【 Nông • bí đỏ không ngọt • nghiệp: Chỗ em có một ngàn, chuyển cho Thâm ca. 】
【 Tài lang tiểu vương tử: Hai ngàn, đã chuyển 】
【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Đã chuyển. 】
Một hai ngàn, đối với đám học sinh như bọn họ mà nói, cũng đã coi là một số tiền kha khá.
Nhưng lần trước Sơ Tranh cho tiền, bọn họ còn dư không ít.
Vốn dĩ bọn họ chuẩn bị cho Mộ Thâm một phần.
Nhưng Mộ Thâm không cần.
【 Nông • bí đỏ không ngọt • nghiệp: Khoan đã, Thâm ca, anh cần làm gì thế? 】
【 Mộ Thâm: Cám ơn. 】
Mộ Thâm không nói mình muốn làm gì, nhận hết tiền, sau đó mở ghi chú ra ghi lại.
【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Tôi rất tò mò. 】
【 Tài lang tiểu vương tử: Tôi cũng rất tò mò. 】
【 Nông • bí đỏ không ngọt • nghiệp: Cùng. 】
Nhưng mà Mộ Thâm không tiếp tục đáp lời bọn họ nữa.
Mấy người ở trong nhóm chat suy đoán, còn nghi hoặc có phải là bà nội Mộ bên kia xảy ra vấn đề rồi không.
Kết quả gọi điện thoại đến hỏi, bà nội Mộ cười ha hả nói Mộ Thâm đi ra ngoài.
Thời gian bây giờ nói sớm không sớm, nói muộn không muộn...
【 Tài lang tiểu vương tử: Sao tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng ấy nhỉ? 】
【 Nông • bí đỏ không ngọt • nghiệp: Thâm ca rất ít khi vay tiền chúng ta. 】
【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Tôi nghĩ tới một chuyện. 】
【 Tài lang tiểu vương tử: Chuyện gì? 】
【 Tài lang tiểu vương tử: Nói đi! 】
【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Hôm nay là ngày 24 tháng 6... sinh nhật Thâm ca. 】
【 Nông • bí đỏ không ngọt • nghiệp:... 】
【 Tài lang tiểu vương tử:... 】
【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào:... 】
【 Nông • bí đỏ không ngọt • nghiệp: Má ơi! Gần đây bà nội Mộ nằm viện, tôi quên béng mất chuyện này, Thâm ca ở đâu rồi? Bây giờ chúng ta gọi điện thoại còn kịp không? Vừa rồi không phải Thâm ca đang ám chỉ chúng ta đấy chứ?! 】
【 Cảnh Hạo tốt một cái căn hào: Không có khả năng, Thâm ca không phải loại người như vậy, anh ấy vay tiền chắc chắn có chỗ cần dùng. 】
【 Tài lang tiểu vương tử: Vậy chúng ta làm sao bây giờ? 】
...
Mộ Thâm trở lại vị trí.
Sơ Tranh một tay chống cằm, nhìn qua màn mưa ngoài cửa sổ.
Trên mặt bàn đã có một chút đồ ăn nhẹ, chế tác tinh xảo.
Mà Mộ Thâm phát hiện... Đều là đồ hắn thích ăn.
Mộ Thâm nhìn Sơ Tranh một chút, người sau vừa vặn thu tầm mắt lại: "Lâu vậy?" Táo bón sao?!
"Xin lỗi." Mộ Thâm vô thức xin lỗi.
"..." Thẻ người tốt biểu hiện rất ngoan, sao lại là một tên trắng đen lẫn lộn chứ!!
Sơ Tranh đẩy mấy món đồ ăn nhẹ qua: "Ăn trước một chút, món chính chờ chút nữa."
"Cảm ơn."