Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Thâm ca, hôm qua anh thế mà lại làm sai tới tận mấy bài!! Anh đang suy nghĩ gì đấy!"
Mộ Thâm nhìn vạch đỏ trên vở bài tập, lông mày nhẹ chau lại.
Đề bài hắn đều biết làm.
Nhưng mà...
Vì sao lại viết sai, Mộ Thâm cảm thấy đều do Sơ Tranh sai.
Mộ Thâm sửa lại bài, không để ý tới tổ ba người bát quái.
Cuối tuần Mộ Thâm không đến chỗ Cố Du dạy thêm, mà ở nhà, nghĩ cách nói với bà nội Mộ chuyện hắn đang yêu.
Phản ứng của bà nội Mộ có chút kỳ quái, đầu tiên là trầm mặc, sau đó là thở dài, cuối cùng mới gật gật đầu.
Được bà nội Mộ đồng ý, Mộ Thâm gọi Sơ Tranh tới ăn cơm.
Trước đó bà nội Mộ đã gặp qua Sơ Tranh, nhưng bà ấy đã không nhớ rõ cô nữa.
Quá trình cũng coi như vui vẻ.
Bà nội Mộ đúng là người rất dễ nói chuyện.
"Mặc dù bà nội đồng ý cho hai đứa yêu đương, nhưng thành tích học tập không thể hạ xuống." Cuối cùng bà nội Mộ nghiêm mặt: "Nếu như thành tích hạ xuống, bà nội sẽ rất tức giận."
"Dạ, sẽ không." Mộ Thâm cam đoan.
Hắn nhìn Sơ Tranh một chút.
Hắn còn nợ cô một khoản tiền rất lớn, hắn phải nỗ lực học tập, mới có thể trả hết khoản tiền kia.
Cơm nước xong xuôi, Mộ Thâm làm bài tập, Sơ Tranh nằm trên giường của hắn chơi điện thoại.
"Em không làm bài tập?"
"Không làm." Hứa Khinh Tư làm rất tốt, không cần cô quan tâm.
"Em..." Mộ Thâm hỏi rất uyển chuyển: "Cần anh dạy kèm cho em không?"
"Không cần, chú ý tốt chính anh đi." Sơ Tranh lạnh lùng cự tuyệt hắn.
"..."
Mộ Thâm yên lặng viết bài.
Sơ Tranh thấy thời gian không sớm nữa, sờ soạng trong túi lấy ra một viên kẹo đường cho hắn: "Em đi đây."
"Anh đưa em đi."
"Không cần, Tỉnh Lượng ở bên ngoài."
"Anh đưa em ra bên ngoài." Mộ Thâm kiên trì.
Sơ Tranh đành phải tùy theo hắn.
Mộ Thâm đưa Sơ Tranh ra bên ngoài, nhìn cô lên xe rời đi.
Cúi đầu nhìn kẹo đường trong tay, khóe miệng hơi giương lên.
Ong ong ——
Mộ Thâm vừa nghe, vừa đi trở về.
Giọng nói của Nông Diệp từ trong điện thoại truyền tới: "Thâm ca, có rảnh không?"
"Không."
"Thâm ca cứu mạng a! Anh không đến, chúng em sẽ bị đánh chết."
"Tôi còn chưa làm xong bài tập."
"... Mạng của anh em quan trọng hay là bài tập quan trọng hơn!!" Nông Diệp gào thét: "Bài tập anh còn có thể có rất nhiều, nhưng anh em thì chỉ có mấy đứa chúng em thôi đó."
"Thâm ca... đậu, mẹ nó chúng mày điên hết rồi!!"
Câu cuối cùng của Nông Diệp, rõ ràng không phải nói với Mộ Thâm.
Mộ Thâm nhíu mày: "Địa chỉ."
...
Mộ Thâm lén Sơ Tranh đi đánh nhau, lúc đầu Sơ Tranh không phát hiện, nhưng có một lần Sơ Tranh nhìn thấy vết thương trên người hắn.
Mộ Thâm nói không có việc gì, Sơ Tranh lạnh mặt, bảo hắn dẫn cô đi tìm người tính sổ.
Sơ Tranh hung lên, Mộ Thâm làm sao có thể phản đối.
Thanh danh của Mộ Thâm ở bên ngoài, cũng không giống như lúc hắn ở trong trường học, học sinh tốt, bé ngoan...
Mộ Thâm đánh nhau, hung ác đến muốn mạng.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, cô gái Mộ Thâm mang đến, đó mới thật sự là hung ác.
Mộ Thâm rất vô tội.
Hắn thật sự không có ý định tiếp tục truy cứu.
Là Sơ Tranh khăng khăng phải tới...
Sơ Tranh đánh nhau lợi hại, trước đó hắn đã nghe qua từ chỗ đám Cảnh Hạo.
Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
... Có chút đẹp trai.
"Mộ Thâm mày bị điên à!" Mấy người bị đánh đỡ nhau đứng dậy, chạy ra ngoài, khi đi ngang qua Mộ Thâm, nhịn không được mắng hắn.
Mẹ.
Chuyện đã nói xong từ lâu rồi.
Vì sao còn muốn tìm người đến đánh bọn họ!
"..." Mộ Thâm rất vô tội nhìn bọn họ.
"Mắng ai đấy?"
Mấy người kia nhất thời run rẩy, đỡ nhau chạy.
Mộ Thâm nhìn về phía cô gái ở sâu trong ngõ nhỏ.
Sơ Tranh đi tới: "Ai bảo anh đánh nhau?"
Học sinh tốt thì nên lo học tập cho giỏi.
Đánh nhau cái gì, đó là chuyện mà một học sinh tốt nên làm sao?
Có giác ngộ của một học sinh tốt không hả!
"Em không thích, về sau anh không đánh nhau nữa." Mộ Thâm cam đoan: "Em đừng tức giận."
"Em tức cái gì, cũng không phải thân thể của em." Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng đi ra bên ngoài.
Mộ Thâm đuổi kịp cô: "Sau này anh không đánh nhau nữa, anh cam đoan."
Mặc dù Mộ Thâm cam đoan với Sơ Tranh.
Nhưng Mộ Thâm cảm thấy mình cũng không thể bỏ mặc bọn
Cảnh Hạo không quan tâm được.
Mấy người này rất hay gây chuyện, hết lần này tới lần khác lại đánh không thắng, lần nào cũng gọi hắn đến giải quyết.
Nhưng mà một đoạn thời gian trôi qua, Mộ Thâm phát hiện tổ ba người mà ba ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày một trận đánh lớn, lại không gọi cho hắn lần nào.
"Gần đây các cậu... Không đánh nhau?"
"Thâm ca, chúng em là học sinh tốt, phải học tập thật giỏi, mỗi ngày đều hướng về phía trước, suốt ngày đánh nhau làm gì."
Cảnh Hạo lập tức nói.
Thái Hổ và Nông Diệp chơi game bên cạnh lập tức phụ họa.
"Học sinh tốt không đánh nhau."
"Thâm ca, chúng em đã hối cải để làm người mới."
Mộ Thâm: "..."
Mộ Thâm ngờ vực nhìn bọn họ, có lẽ ba người phát giác được ánh mắt Mộ Thâm, đồng thời nhìn về phía hắn.
Chân thành lại nghiêm túc gật đầu.
Mộ Thâm: "..."
Điên hết rồi.
Mộ Thâm trở lại vị trí của mình.
Thái Hổ đập Nông Diệp một cái: "Thâm ca không phát hiện chứ?"
"Chắc không đâu..." Nông Diệp vỗ ngực.
"Chuyện chị dâu giúp chúng ta đánh nhau, không thể nói cho Thâm ca biết, bằng không thì chúng ta chết chắc."
Đoạn thời gian trước, Sơ Tranh chưa từng tán gẫu trên Wechat với bọn họ, đột nhiên chủ động tìm bọn họ.
Nói về sau chuyện đánh nhau không được gọi Mộ Thâm.
Trông thấy lời này, nói thật, lúc ấy trong đáy lòng bọn họ có chút khó chịu.
Dù sao Thâm ca cũng là Thâm ca của bọn họ.
Coi như bây giờ hai người yêu đương, thì cũng không thể quản chuyện giữa bọn họ thế chứ.
Ai biết phía dưới Sơ Tranh liền bảo bọn họ khi đánh nhau thì tìm cô.
Ở trong ngõ hẻm kia, ba người đã từng tận mắt chứng kiến Sơ Tranh đánh nhau, không hề hoài nghi về bản lĩnh của Sơ Tranh chút nào.
"Tôi cảm thấy chị dâu đánh nhau còn lợi hại hơn Thâm ca."
"Tốc độ của chị dâu thật nhanh, lần trước tôi còn chưa thấy rõ, bốp bốp bốp... Liền xong rồi."
"Kỳ thật Thâm ca cũng rất lợi hại."
...
Sơ Tranh bên này trôi qua có tư có vị, Nghiêm Tu thì không tốt chút nào.
Từ sau lần trước, Nghiêm Tu liền chia tay với Nhan Nhan.
Nhưng mấy ngày nay Nhan Nhan luôn lắc lư trước mặt cậu ta, nói người đàn ông kia là anh trai cô ta, giữa bọn họ không có chuyện gì.
Người bên cạnh Nghiêm Tu đều nói với cậu ta, chắc chắn Nhan Nhan đang lừa cậu ta.
Nhưng mà Nghiêm Tu suy nghĩ hai ngày, lại cùng Nhan Nhan hợp lại.
Đây đại khái chính là chân ái đi.
Tiệc vui chóng tàn, cũng không lâu lắm, thì có người chụp ảnh gửi cho Nghiêm Tu.
Trong tấm ảnh, rõ ràng là Nhan Nhan và một người đàn ông khác ra vào khách sạn.
Cho dù Nghiêm Tu thích Nhan Nhan, nhưng bị đội nón xanh kiểu này, nếu Nghiêm Tu còn có thể nhẫn nhịn nữa, thì cũng không phải đàn ông.
"Tu, sao anh lại tới đây."
Nhan Nhan thấy Nghiêm Tu ở cổng trường, trên mặt lộ vẻ vui mừng chạy tới.
Sắc mặt Nghiêm Tu có chút tái xanh: "Tôi không thể tới? Quấy rầy đến cô và người đàn ông khác hẹn hò à?"
"Anh nói bậy bạ gì đó." Nhan Nhan bất mãn: "Em đã giải thích với anh rồi, sao anh không tin em?"
"Tôi tin cô thế nào đây?" Giọng điệu Nghiêm Tu càng không tốt.
Nghiêm Tu lấy ảnh chụp ra ném thẳng vào người cô ta: "Người này là ai?"
Ảnh chụp rơi xuống đất.
Phía trên có một số tấm tương đối lộ liễu, đều là Nghiêm Tu tìm người chụp ra được, lúc này bày trên mặt đất, học sinh đi ngang qua nhìn thấy, phát ra từng tiếng hút không khí.
Nhan Nhan bị ảnh chụp làm giật mình, vội vàng nhặt lên.