Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trên cái bình đài này, luôn có một ít thổ hào, xuất thủ xa xỉ.
Khen thưởng chủ bá một, hai vạn, thậm chí mười vạn hai mươi vạn cũng có, lên trên nữa là trăm vạn cũng có...
Nhưng số khen thưởng đó đều là tính gộp lại.
Chứ không phải duy nhất một lần liền khen thưởng nhiều như thế này.
[ Xin hỏi hiện tại ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, làm chủ bá còn kịp không? ]
[ Thần Tài còn thiếu tiểu đệ không? ]
[ Nhân viên bình đài! ]
[ Cự tuyệt nhân viên bình đài! ]
[ Không phải, có nhân viên bình đài nào mà xoát như thế không? Động não chút đi. ]
Chủ bình đài nâng những chủ bá kia, chuyện có nhân viên xen lẫn vào, tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau.
Nhưng nhân viên bình đài không phải khen thưởng như thế!
Sơ Tranh cảm thấy cái bình đài này rất không hợp lý, thế mà lại không có hạn mức cao hơn, và thiết lập một lần duy nhất khen thưởng nhiều cái, chỉ có thể điểm từng cái từng cái một.
Chủ bá trong màn hình dường như bị hù dọa, một hồi lâu cũng không có phản ứng.
Đợi cô ấy lấy lại tinh thần, cũng chỉ còn lại cảm ơn.
Chủ bá gửi tin nhắn cho cô, cảm ơn cô, sau đó mời cô vào nhóm chat và thêm cô ấy trên Wechat.
Sơ Tranh dùng một ngón tay đâm đâm trên màn hình, không muốn để ý đến chủ bá.
Vất vả lắm mới đâm xong, Vương Giả nhắc nhở cô nhiệm vụ hoàn thành.
Sơ Tranh chỉ muốn hỏi một chút, phá sản như này có ý nghĩa gì?
【 Tiểu tỷ tỷ, không cần ý nghĩa đâu, tôn chỉ của chúng ta chính là dùng tiền. 】 Vương Giả tri kỷ giải đáp, phải làm một cái hệ thống phá sản đứng đắn.
Sơ Tranh ha ha.
...
Sơ Tranh dùng thời gian cực ngắn, leo lên top 5 bảng xếp hạng fan hâm mộ của Sơn Hải.
Mà cái tên "Thần Tài" này cũng dần dần truyền ra trong giới.
Fans nào tiêu tiền nhiều, ra tay hào phóng, chắc chắn sẽ có người nghị luận.
Nhưng bởi vì Sơ Tranh không trả lời bất cứ kẻ nào, dẫn đến mọi người suy đoán không ngừng.
Hạng nhất bảng xếp hạng fan hâm mộ của livestream Sơn Hải tiêu hết một ngàn vạn, hạng hai tiêu tám trăm vạn, hạng ba và hạng bốn giống nhau, đều là năm trăm vạn.
Những fan hâm mộ này đều có tiền như vậy sao?
Một ngàn vạn!
Không phải một ngàn tệ.
Đây mới là nhân viên bình đài thì có!
【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta phải đứng hạng nhất!! 】 Vương Giả hô khẩu hiệu.
Sơ Tranh: "..."
Không, ta không muốn!
【 Cô muốn. 】
Ta không muốn!
【 Cô muốn! 】
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh che đậy Vương Giả lại.
Ngay khi cô chuẩn bị để điện thoại di động xuống, thì có tin nhắn gửi đến.
[ Tin nhắn ] Phục vụ khách hàng 001: Xin chào, tôi là nhân viên công tác của livestream Sơn Hải, bởi vì ngài nạp phí quá lớn, bên chúng tôi muốn mời ngài vào nhóm chat, về sau có phúc lợi gì, sẽ lập tức thông báo, không biết ngài có muốn không?
Phục vụ khách hàng...
Sơ Tranh cân nhắc lại.
[ Tin nhắn ] Thần Tài: Tôi có thể kiến nghị một chuyện không?
[ Tin nhắn ] Phục vụ khách hàng 001: Ngài cứ nói.
[ Tin nhắn ] Thần Tài: Các anh có thể điều chỉnh mức thưởng cao lên một chút được không?
Khen thưởng quá phí sức.
Đại lão sao có thể nằm sấp trên bàn, hung hăng ấn khen thưởng?!
Chuyện này hợp lý sao?!
[ Tin nhắn ] Phục vụ khách hàng 001: A?
Phục vụ khách hàng nói chuyện với Sơ Tranh rất là đần độn.
"Lời này có ý gì?"
Hắn kéo đồng nghiệp bên cạnh hỏi.
Đồng nghiệp nhìn một chút, suy đoán: "Có thể là hắn ngại số tiền khen thưởng quá thấp?"
"Nhưng chúng ta cũng không thiết kế các hạn chế khác mà." 5200 cũng không thấp, lại không có hạn mức cao nhất.
"Tâm tư của thổ hào, cậu đừng có đoán." Đồng nghiệp hừ hai tiếng: "Đây chính Thần Tài lúc trước ấy hả?"
"Ừ"
"Chậc, chắc là người ngốc nhiều tiền."
"..."
Phục vụ khách hàng 001 quyết định không nghe đồng nghiệp lảm nhảm nữa.
[ Tin nhắn ] Phục vụ khách hàng 001: Là như vậy, đây là thiết lập thống nhất của bình đài, không thể tùy tiện điều chỉnh.
Sơ Tranh không để ý tới hắn.
Đợi vài phút, phục vụ khách hàng lần nữa gửi tin nhắn tới.
[ Tin nhắn ] Phục vụ khách hàng 001: Ngài xem, ngài có muốn tham gia vào nhóm chat không?
[ Tin nhắn ] Phục vụ khách hàng 001: Thân, ngài vẫn còn ở đó chứ?
- Người sử dụng không online -
Phục vụ khách hàng 001:...
Tâm tư thổ hào, đừng có đoán, đừng có đoán.
...
Một tuần sau.
Chuyện liên
quan đến cô trên mạng, đã triệt để không còn bóng dáng.
Một số người hỏi đến tiến triển của chuyện khởi tố, Sơ Tranh bảo luật sư bên kia làm việc.
Quan Thương nhìn bảng số phòng, gõ cửa.
Vừa dứt dưới, cửa liền mở ra.
Đại hán mặt nghiêm túc, không chút cảm xúc nhìn hắn, trái Thanh Long phải Bạch Hổ, là người của xã hội đen điển hình.
Giọng nói của đại hán hơi thô: "Tìm ai?"
Quan Thương bị dọa đến mức lui lại mấy bước, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
"Đây là nhà của Ngải tiểu thư sao?" Đây là nhà của Ngải tiểu thư sao? Vì sao lại có đại hán dọa người thế này!
Quan Thương cảm thấy mình ở trước mặt hắn, chính là một con gà con.
Ngô Pháp đem Ngải tiểu thư và bà chủ nhà mình ra đối chiếu, bảo Quan Thương chờ một chút, hắn đi vào nói với Sơ Tranh.
Sơ Tranh ra rất nhanh, mặc một bộ đồ mặc ở nhà, hờ hững đi đến phòng khách, quét mắt nhìn hắn một chút, ra hiệu hắn tiến vào.
Đi vào mới phát hiện, bên trong còn có một đại hán, hình xăm y chang.
"Ngải tiểu thư, hai vị này là.." Quan Thương nuốt một ngụm nước bọt.
"Vệ sĩ."
"... À." Vệ sĩ này cũng quá dọa người, nhìn thân cơ bắp kia kìa!
Quan Thương cũng không dám nhìn, đưa đồ vật trong tay cho Sơ Tranh: "Cái này, là tư liệu liên quan tới Dịch Ngôn Lễ và Thẩm Hàm Thu mà tôi điều tra được, cái kia... Không còn việc gì nữa, tôi đi trước."
Quan Thương chuồn ra phía ngoài cửa.
Đi tới cửa, hắn lay khung cửa: "Ngải tiểu thư, vậy tiếp theo đoàn đội chúng tôi làm gì?"
"Chờ tin tức của tôi."
"Được... được." Quan Thương chạy nhanh như làn khói.
Quan Thương liều mạng nhấn nút thang máy, nhưng mãi mà thang máy vẫn chưa chịu mở.
Hắn vừa quay đầu, liền nhìn thấy đại hán vừa rồi mở cửa cho mình đi qua bên này, khí thế hung hăng, làm Quan Thương sợ đến mức ôm chặt chính mình.
Ngô Pháp hai tay giao nhau, đặt sau lưng, thân thể đứng nghiêm, phi thường có khuôn mẫu —— nếu như hắn không đứng ở bên cạnh mình.
Quan Thương: "Anh... Ngải tiểu thư còn có chuyện gì sao?"
"Không có."
"Vậy anh... Muốn làm gì?"
Ngô Pháp quét mắt nhìn hắn một chút: "Mua thức ăn."
Quan Thương đi ra khỏi cư xá mà vẫn có chút đần độn.
Một người trái Thanh Long phải Bạch Hổ như hắn, mà đi mua đồ ăn?
Người bán đồ ăn sợ là lại tưởng hắn đến thu phí bảo hộ thì có!!
...
Sơ Tranh bên kia, lật tư liệu Quan Thương đưa ra.
Quan Thương có chút bản lĩnh, tra được Dịch Ngôn Lễ và Thẩm Hàm Thu là bạn học cao trung, hơn nữa khi đang học cao trung, Thẩm Hàm Thu còn thích Dịch Ngôn Lễ.
Chẳng qua hai người không học cùng một trường đại học, trong khoảng thời gian đó cũng không có liên hệ gì.
Hơn nữa Dịch Ngôn Lễ đã kết hôn, vợ là bạn thời đại học của hắn ta, hai người sinh được một đứa con trai kháu khỉnh đáng yêu.
Dịch Ngôn Lễ và Thẩm Hàm Thu gặp mặt vì cái gì, Quan Thương không điều tra ra được.
Cuối cùng, Quan Thương còn đính kèm thêm một phần hành trình gần nhất của Dịch Ngôn Lễ.
"Cô chủ, điện thoại của cô." Ngô Pháp lấy điện thoại từ trong gian phòng ra đưa cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn một chút, là số lạ.
"Alo."
"Tiểu Ngải, là tớ."
"Cô là ai?" Cái số này, cô mới mua, trước đó cũng chỉ báo bình an cho người nhà nguyên chủ, cho nên hẳn chỉ có người nhà nguyên chủ biết, người bên ngoài không biết được.
"Tớ nè, Mỹ Mỹ! Không nhớ sao? Bạn học cấp hai, ngồi ở phía trước cậu đấy!!"
"..." Ta còn là xấu xấu đây này! "Có việc?"
"Ha ha ha không có chuyện gì đặc biệt, chính là cuối tuần sau chúng tớ muốn tổ chức họp lớp cấp hai ở sơn trang suối nước nóng Anh Hoa, cậu có thời gian không?"