Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người vây xem không nhìn được, dồn dập lên tiếng chi viện nữ sinh.
"Đừng quá đáng quá."
"Người ta là một cô gái đấy."
"Đúng thế... "
Sơ Tranh nhìn về phía đám người này: "Người bị vu oan không phải các người, các người đương nhiên đứng nói chuyện không đau eo. Tôi nói cô giết người, cô nguyện ý nhận sao?"
Chỉ bởi vì nữ sinh này lên tiếng trước, cô ta chính là kẻ yếu.
Cho nên đám người này liền tin tưởng vào cô ta trước.
Cũng không động não xem, đầu óc của Phó Trì rơi ở ngoài mặt trăng rồi hay sao?
Mà lại đi phi lễ cô ta ở loại trường hợp này?
Nếu hắn thật sự muốn phụ nữ, chỉ cần hắn mở miệng, thì lập tức có người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, hơn nữa nhìn cái chủng loại này, mà cần phải phi lễ?
Đương nhiên Sơ Tranh biết Phó Trì không có cái tâm tư kia.
"Chuyện đó sao giống nhau được." Có người phản bác: "Nói không chừng chính là hắn phi lễ người ta."
Sơ Tranh trấn định phản bác: "Vậy nói không chừng anh cũng chính là kẻ giết người."
"..."
"..."
Sơ Tranh bình tĩnh trấn định quá mức.
Ngược lại làm những người còn lại có chút không biết làm sao.
Loại phát triển này không giống như bọn họ nghĩ!
"Các người đang quay cái gì."
Sơ Tranh đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai tên chó săn vẫn luôn chụp ảnh ở bên ngoài.
Hai tên chó săn kia theo bản năng muốn chạy.
Lại không nghĩ tới có hai đại hán không biết đã đứng đằng sau từ lúc nào.
Người xã hội đen trái Thanh Long phải Bạch Hổ, nhìn rất dọa người, đám người chủ động tránh ra cho bọn họ.
Hai tên chó săn gầy còm bị đẩy vào trong.
Sơ Tranh lấy máy ảnh đi, chó săn muốn bảo vệ, Ngô Pháp kéo tay gã vặn ra sau một cái.
"A... các người làm gì thế, thả tôi ra!"
Ngô Pháp ra tay hơi nặng, tên chó săn kia đảo mắt liền không dám ồn ào nữa, chỉ dám cầu xin tha thứ.
Người xung quanh dồn dập lui lại một chút.
Sơ Tranh lật xem ảnh chụp bên trong máy ảnh: "Lễ trao giải phía trước không chụp, đến đây chụp cái gì?"
Chó săn bị Ngô Pháp Ngô Thiên hù đến, ánh mắt bay về phía nữ sinh bên kia: "Chúng tôi... đi toilet... "
"Cùng vào toilet?" Các ngươi cho rằng mình là nữ sinh, còn muốn tay cầm tay cùng nhau đi. Còn trùng hợp như vậy, đúng lúc gặp được việc này, lừa gạt quỷ à!
"Không được? Ai quy định không thể cùng nhau vào toi let?"
Ngón tay Sơ Tranh hơi buông lỏng, dưới ánh nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của chó săn, máy ảnh rơi xuống đất.
Ngô Pháp mặt không cảm xúc đạp thêm một cước.
Máy ảnh lập tức chia năm xẻ bảy.
Hai tên chó săn đồng thời bị dọa đến run rẩy.
"Ai sai các người chụp?"
Chó săn theo bản năng nhìn về phía nữ sinh kia, nhưng cực nhanh thu tầm mắt lại: "Không có ai... chúng tôi chính là trùng hợp gặp phải "
"Ồ."
Sơ Tranh hơi giương cằm.
Ngô Pháp túm lấy người quẳng xuống đất.
"A..."
Đám người vây xem kêu lên sợ hãi.
"Đánh người... đánh người..." Chó săn kêu lên thảm thiết: "Có còn vương pháp không, cứu mạng, đánh người, cứu mạng.... "
Nhưng mà Ngô Pháp và Ngô Thiên là hai tên xã hội đen, nhìn rất dọa người, không ai dám tiến lên.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi nói, là cô ta... là cô ta bảo chúng tôi tới." Chó săn xác nhận nữ sinh: "Cô ta nói cho chúng tôi biết có tin tức lớn, nên chúng tôi mới đến."
Sắc mặt nữ sinh trong nháy mắt trắng bệch.
Ánh mắt đám người rơi trên người cô ta, lập tức thay đổi.
-
Bản thân Phó Trì rất hot, nhấc lên một chút quan hệ với hắn, lập tức sẽ được người ta chú ý.
Coi như không được chú ý nhiều, thì cũng sẽ làm cô ta nổi lên một trận.
Nữ sinh thiết kế rất tốt.
Nhưng không nghĩ tới nửa đường gặp phải Sơ Tranh.
Sơ Tranh bảo Quan Thương qua giải quyết chuyện này, bao gồm cả điện thoại của hai tên chó săn và người ở đây đều phải kiểm tra dọn dẹp sạch sẽ.
Ngô Pháp và Ngô Thiên trấn trận, cho dù có người không nguyện ý, cuối cùng cũng chỉ có thể giao ra.
"Các người quá bá đạo rồi!"
"Không ghi hình chụp ảnh lại, tôi có thể khởi tố cô tội xâm phạm quyền riêng tư."
"Tôi cũng không đăng lên mạng... "
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói: "Tôi đang ngăn cản anh phạm pháp, anh nên cảm ơn tôi." Hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt.
Những người này chụp hình, thu hình lại, chẳng lẽ sẽ không phát tán đi sao?
"..."
Có biết xấu hổ không!
-
Toàn bộ hành trình Phó Trì đều không có cơ hội nói chuyện, không phải hắn không muốn nói, là hoàn toàn không có cơ hội.
Lúc này Phó Trì mới có thể kéo lấy Sơ Tranh: "Em không nghi ngờ, anh thật sự giống như cô ta nói sao?"
Sơ Tranh lắc đầu.
Chỉ bằng con chó điên vừa rồi....
Vật nhỏ mắt mù mới để ý đến cô ta.
"Nếu
như anh nói, anh thật sự... "
Sơ Tranh quay đầu, đập vào trên đùi hắn, nâng lên, lại chậm rãi vỗ một cái: "Nếu như anh thật sự làm, cái chân này cũng đừng muốn nữa."
Quần Phó Trì rất mỏng, tay Sơ Tranh có chút lạnh, cách lớp vải mỏng kia, có thể cảm giác nhiệt độ trên đầu ngón tay cô.
Sau lưng Phó Trì cũng dâng lên một trận ý lạnh theo.
Cô nói là cái chân nào?
Về sau vẫn nên cách xa nữ giới ra một chút.
Hắn không muốn mất chân.
Chân nào cũng không muốn mất.
"Sơ Tranh, cậu rất đẹp trai nha!!" Mỹ Mỹ từ bên cạnh xông lại, mắt chứa đầy sao: "Má ơi, sao cậu lại đẹp trai thế chứ, tớ muốn cong."
Chính là đẹp trai như vậy đấy!
Sơ Tranh vừa muốn nói chuyện, trong tay Mỹ Mỹ liền có thêm một quyển vở, đưa tới trước mặt Phó Trì.
"Nam thần có thể ký tên không?"
Sơ Tranh: "..."
Không phải ngươi vừa khen ta đẹp trai sao?!
Sao đảo mắt hắn liền biến thành nam thần của ngươi rồi?!
Phản đồ!
-
Sơ Tranh dẫn Phó Trì trở lại phía trước, vừa vặn trao đến giải thưởng của hắn.
Theo ánh đèn chiếu tới, Phó Trì đứng dậy, lại không lập tức đi lên, mà là ở dưới ống kính, hôn Sơ Tranh một cái.
Người đàn ông hình dáng tuấn mỹ, hơi cúi người, dưới ánh sáng, hôn cô gái.
Hình ảnh duy mỹ ảo mộng.
Là hình ảnh trong mộng của vô số cô gái.
"Oa a~~~ "
Phía dưới một trận âm thanh ồn ào.
Phó Trì theo ánh sáng, đi lên sân khấu.
Phó Trì không nói nhiều, căn bản là người chủ trì nói, Phó Trì trả lời.
Mặc dù không nói chuyện nhiều, nhưng comment trên livestream lại là nhiều nhất.
"Nghe nói vợ của Phó tiên sinh cũng ở đây." Người chủ trì đại khái là được đạo diễn ra hiệu, đột nhiên đem chủ đề chuyển tới trên người Sơ Tranh: "Phó tiên sinh còn rất trẻ, tại sao lại muốn kết hôn sớm như vậy?"
Mặc kệ là võng hồng hay là minh tinh, độc thân phát triển dù sao cũng tốt hơn khi đã kết hôn.
Phó Trì nhìn về phía Sơ Tranh, ánh đèn vừa vặn rơi trên người cô.
Hắn hơi câu khóe môi: "Tôi là bị kết hôn."
Người chủ trì khoa trương kinh hô một tiếng: "Đây là ý gì?"
Người phía dưới sôi trào theo, bắt đầu bổ não các loại kịch bản nữ tổng tài bá đạo ký hợp đồng tình nhân với tiểu thịt tươi.
Phó Trì chậm rãi nói: "Nhưng tôi rất tình nguyện cùng cô ấy vượt qua quãng đời còn lại."
-
Phó Trì công khai tỏ tình, làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, lại thuận tiện thu được một đợt fan.
Sau khi Phó Trì xuống, liền đưa cái cúp cho Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Má ơi!
Đồ vật nặng như vậy, lại cho ta ôm?
Ta đối với hắn không tốt chỗ nào, mà hắn lại làm vậy với ta!
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Phó Trì còn phải tiếp nhận phỏng vấn, Sơ Tranh phiền muộn ôm cúp, ở một bên chờ hắn.
Cuối cùng còn phải ký tên cho cô gái vẫn luôn chờ cô nãy giờ.
"Chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử..." Cô gái nhận được chữ ký, vui đến muốn điên rồi.
Vất vả lắm mới kết thúc, có thể trở về khách sạn.
Sơ Tranh ném cúp lên giường, đặt mông ngồi xuống, mờ mịt nghĩ.
Tại sao ta phải giúp hắn ôm một đường chứ?
Còn chưa kịp thở một ngụm, bóng ma trước mặt liền đè xuống.
Sơ Tranh bị Phó Trì đẩy lên giường.
Biểu lộ của Sơ Tranh có chút ngưng kết.
"Phó Trì!"
"Bảo bảo sao thế?"
Sơ Tranh hít sâu một hơi, kéo cái cúp đang đè dưới thân ra ngoài, che lấy eo mình: "Anh muốn mưu sát em à?"
Phó Trì giúp cô xoa xoa: "Thật xin lỗi, không nhìn thấy."
"Tránh ra."
"Bảo bảo... "
Ánh mắt Phó Trì sáng rực nhìn chằm chằm Sơ Tranh, nhiệt độ nóng rực, giống như có thể nhóm lửa.
"Tắm rửa đi."
"Anh sạch sẽ."
"..."
Đời người chính là một ngọn núi, khi còn trẻ tuổi, tôi đã đi đến đỉnh núi, dữ dội vinh hạnh.
—— Phó Trì
*
VỊ DIỆN THỨ 23 HOÀN TẤT!