Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Hoàng Ngự Giang Sơn (4)⊰⊹


trước sau

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Điện hạ, thứ này là do tam điện hạ lưu lại." Mộc Miên từ bên ngoài tiến vào, đem đồ vật Ninh Diêu lưu lại, lần lượt đặt lên chiếc bàn bên cạnh Sơ Tranh.

"Ném ra." Sơ Tranh nói.

"Điện hạ..." Mộc Miên không hiểu: "Quan hệ của ngài và tam điện hạ không phải rất tốt sao?"

Tốt?

Ninh Diêu cả ngày vây quanh nguyên chủ.

Bề ngoài là thay nàng giải quyết phiền phức, nhưng trên thực tế thì sao?

Vị muội muội gà rừng này, cũng không ít lần hãm hại nàng.

Nguyên chủ tính tình kiêu căng, nhưng không phải là loại ác ôn.

Mỗi lần nháo ra chuyện, cùng lắm cũng chỉ làm cho người ta bất mãn, không tạo thành tổn thương mang tính thực chất quá lớn.

Nhưng mỗi lần sau khi nguyên chủ rời đi, Ninh Diêu sẽ vụng trộm lấy danh nghĩa của nguyên chủ, đi khi dễ những người kia.

Dẫn đến những người kia đều cảm thấy là do nguyên chủ làm ra, hận nàng muốn chết.

Những chuyện này đều là vào lúc nguyên chủ sắp chết, Ninh Diêu chính miệng nói cho nàng biết.

Đối tượng nguyên chủ muốn phản công, không ngoài Ninh Diêu và mẫu hoàng của nàng.

Nếu như không phải Ninh Diêu và nữ hoàng, thì sao nguyên chủ có thể biến thành thế này.

Ôn Ngô ngược lại đã từng khuyên nàng rất nhiều lần.

Nhưng nguyên chủ sống trong lời nói dối bịa đặt của Ninh Diêu rằng "tỷ là đại hoàng nữ, mẫu hoàng thương tỷ nhất, sau này thiên hạ đều là của tỷ", căn bản không nghe Ôn Ngô khuyên bảo.

"Đó là lúc trước." Sơ Tranh giọng điệu lạnh nhạt: "Làm theo lời ta nói."

Ta của bây giờ, đã không còn là ta của quá khứ.

Gà rừng muội muội còn muốn lừa gạt ta, không có cửa đâu!

Mộc Miên nhỏ giọng nói: "Dạ. Nô tỳ hiểu rồi."

Nàng vụng trộm quan sát người nằm trên ghế thái phi.

Điện hạ gần đây... Rất kỳ quái.

Trước kia điện hạ có rất nhiều ý tưởng tinh quái, cả người cũng rất sáng sủa.

Cũng không phải nói hiện tại điện hạ không sáng sủa.

Chỉ là trên mặt cô không có chút biểu cảm nào, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân đều lộ ra vẻ cách xa ta ra một chút, không có việc gì đừng làm phiền ta.

Sơ Tranh lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho Mộc Miên: "Đi mua cho ta chút đồ ăn về đây."

Mộc Miên xoay người, vội vàng nhận lấy.

"Điện hạ, ngài muốn ăn gì, Ngự Thiện Phòng..."

"Ra bên ngoài mua." Sơ Tranh giải quyết dứt khoát: "Đi đi."

Mộc Miên không dám kích thích Sơ Tranh, đáp ứng, cầm cung bài xuất cung đi mua.

-

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, hai mươi lượng ban thưởng đã đến sổ sách. 】 Vinh Diệu cảm thán: 【 Tiểu tỷ tỷ thật lợi hại nha. 】

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh ăn đồ ăn vặt Mộc Miên mang từ bên ngoài về.

Suy nghĩ một lát, bắt đầu lừa gạt Vinh Diệu: "Mi không có việc gì thì không phải phát nhiệm vụ cho ta."

【 Vì sao ạ? 】

"Ta bị thương, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, phá sản là một việc rất tốn thể lực, sẽ làm vết thương của ta nặng hơn."

【 Nhưng nhiệm vụ của cô chính là phá sản. 】 Vinh Diệu nói: 【 Ta không thể không phát. 】

"Mi tận lực ít phát thôi, mi muốn nhìn thấy ta đột tử sao?"

Vinh Diệu trầm mặc một lát.

【 Được, được rồi. 】

-

Vinh Diệu rõ ràng đã đáp ứng ngon lành rồi, thế nhưng ngày hôm sau Sơ Tranh liền nhận được nhiệm vụ phá sản.

【 Thật xin lỗi thật xin lỗi, tiểu tỷ tỷ ta không thể không phát. 】 Vinh Diệu thập phần ủy khuất.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh tức giận đạp bàn.

【...】 Vinh Diệu bị dọa đến run lẩy bẩy.

Sao tiểu tỷ tỷ lại hung ác như thế.

Oa oa oa.

"Điện hạ, ngài dậy rồi..." Mộc Miên kinh ngạc vì hôm nay Sơ Tranh lại dậy sớm như thế: "Điện hạ, ngài đi đâu?"

Sơ Tranh khí thế hung hăng đi ra ngoài: "Xuất cung."

"A?" Mộc Miên vội vàng đuổi kịp cô: "Sớm như vậy, điện hạ, ngài có chuyện gì sao?"

Chuyện lớn!

"Không có chuyện gì." Đi phá sản.

Sơ Tranh nhanh chân rời khỏi Tử Vi cung.

Ngoài cung có người trông coi, những ngày này Sơ Tranh dưỡng bệnh nên đều không ra ngoài, chỉ nghe Mộc Miên nói qua.

Ngày hôm nay nhìn thấy, mới phát hiện lại còn có nhiều người như vậy.

Đây là bảo vệ ta, hay là giám thị ta đây?

Sơ Tranh cũng không sợ.

Ngươi thích nhìn thì nhìn chứ sao.

Phát hiện thì thế nào, có thể làm gì cô.

Cuộc sống của kẻ vô địch chính là không cần cúi đầu.

Sơ Tranh nghênh ngang xuất cung, tin tức này lập tức truyền đến chỗ nữ hoàng, Ninh Diêu và Ôn Ngô cũng nhận được tin tức.


-

Thời gian Sơ Tranh xuất cung còn sớm, lúc này trên đường vẫn có chút vắng vẻ, nhưng cửa hàng đều đã mở.

Sơ Tranh mang theo Mộc Miên đi một vòng, mua một đống đồ vật ngổn ngang.

Mộc Miên cho người đưa đồ vật về cung trước.

"Điện hạ, chúng ta mua những thứ này làm gì?"

"Phá sản."

"?"

Sở thích mới của điện hạ sao?

Mộc Miên lại không dám chất vấn, chỉ có thể đi theo Sơ Tranh.

Buổi sáng Sơ Tranh ra ngoài vẫn chưa ăn gì, phá sản mua những thứ này, hiện tại đã gần đến buổi trưa luôn rồi.

Sơ Tranh dự định trước tiên tìm một nơi ăn cơm đã.

Sơ Tranh chân trước đi vào, chân sau liền vang lên một thanh âm.

"Đây không phải là đại hoàng nữ sao?"

Tửu lâu trong nháy mắt an tĩnh lại, giống như bị người ấn nút tạm dừng.

Mười mấy ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh.

Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào.

Hình ảnh có chút quỷ dị.

Nhìn ta như vậy làm gì...

Sơ Tranh cân nhắc một chút: "Chưa nhìn thấy đại hoàng nữ?"

Người trong tửu lâu không dám động.

Đại hoàng nữ chết đi sống lại, việc này cũng đã sớm truyền khắp ở bên ngoài.

Bình thường vị hoàng nữ này làm ra không ít chuyện hoang đường, chết cũng không ai cảm thấy thương tiếc.

Nhưng mà...

Nàng lại còn sống!

Bọn họ chưa từng thấy đại hoàng nữ nào chết đi sống lại.

Quá kinh dị!

"Điện hạ, đi lên lầu đi." Mộc Miên rất có nhãn lực.

Sau khi Sơ Tranh và Mộc Miên đi lên lầu, không khí phía dưới mới lưu thông.

"Ngươi trông thấy không, đó thật sự là đại hoàng nữ."

"Nàng thật sự còn sống."

"Các ngươi nói xem người đã chết, sao có thể sống lại? Đây không phải là kỳ văn dị sự trong thoại bản mới có sao."

"Bên ngoài đều nói nàng bị quỷ bám vào người!"

"Không thể nào..."

"Sao ta lại cảm thấy nơi này âm trầm thế nhỉ."

"Đi mau đi mau, ta cũng không dám tiếp tục ở đây nữa."

-

Sơ Tranh ngồi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, chống cằm hỏi Mộc Miên.

"Bọn họ rất sợ ta?"

"Điện hạ, bên ngoài bây giờ đang đồn đại, đều nói ngài là..."

Mộc Miên không dám nói.

Sơ Tranh thay nàng nói: "Bị quỷ bám vào người?"

Mộc Miên: "..." Đây cũng không phải là ta nói.

Sơ Tranh: "Làm gì có quỷ tốt như vậy."

Mộc Miên: "??"

Chưởng quỹ của tửu lâu cũng bị dọa cho phát sợ, khi đi lên hầu hạ, tay chân đều run rẩy.

Sơ Tranh cũng lười nói nhảm với hắn, nắm lấy lý niệm phá sản muốn đắt nhất, bảo hắn mang những món ăn chiêu bài lên hết đây.

Chưởng quỹ: "..."

Chưởng quỹ đương nhiên không thể nói không, nhanh chóng xuống dưới chuẩn bị.

Có lẽ sợ chọc giận Sơ Tranh, tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh.

Mộc Miên ở bên cạnh hầu hạ, Sơ Tranh chậm rãi ăn, ngẫu nhiên nhìn phía dưới một chút.

"Ôi, Lâm tiểu thư, ngài không thể lên đó..."

Giọng nói của chưởng quỹ từ chỗ cầu thang truyền đến.

"Tại sao ta không thể lên." Giọng nói của nữ tử vang lên ngay sau đó: "Ngươi mở tiệm làm ăn, còn muốn ngăn cản khách nhân? Có muốn mở tiệm nữa không? Tránh ra cho ta!"

"Lâm tiểu thư, ngài không thể lên đó!" Giọng nói của chưởng quỹ mang theo vẻ lo lắng: "Ngài... Ôi..."

Âm thanh quá lớn.

Sơ Tranh nhìn về nơi âm thanh truyền đến.

Một nữ tử mang người từ dưới lầu đi lên, ánh mắt nàng ta trực tiếp rơi trên người cô, sau đó trực tiếp đi tới.

"Đây không phải đại hoàng nữ của chúng ta sao." Lâm tiểu thư quái gở: "Ta còn tưởng rằng là ai cơ."

Sơ Tranh: "!!"

Hướng đến ta?

Ta chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà.

Không phải chứ!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện