Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Thừa tướng, Thừa tướng."
Phủ thừa tướng, hạ nhân vội vàng chạy vào thư phòng, lo lắng gọi thừa tướng.
"Chuyện gì mà hốt hoảng vậy?"
Nữ nhân đã qua tuổi bốn mươi từ thư phòng đi ra, nhíu mày nhìn hạ nhân, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì nữa!
"Tiểu thư, tiểu thư xảy ra chuyện rồi!" Hạ nhân thở gấp.
Biểu cảm của thừa tướng hơi biến đổi: "Xảy ra chuyện gì?"
Thừa tướng chỉ có một nữ nhi là Lâm tiểu thư, bình thường nâng trong lòng bàn tay, không nỡ đánh không nỡ mắng.
Vạn vạn không nghĩ tới, có một ngày, nữ nhi của bà ta, lại bị người treo lên, bị bách tính vây xem chỉ trỏ.
Lâm thừa tướng vội vàng đuổi tới, cứu được Lâm tiểu thư.
Không biết Lâm tiểu thư trải qua chuyện gì, mà cả người đều ở vào trạng thái hốt hoảng, hỏi gì cũng không nói, chỉ sợ hãi phát run.
"Ai làm? Ai làm!!"
Lâm thừa tướng quét mắt nhìn người xung quanh, giận tím mặt.
"Các ngươi bảo vệ tiểu thư kiểu gì đây!"
"Là... Là đại hoàng nữ."
Thừa tướng hơi sửng sốt: "Đại hoàng nữ?"
Đại hoàng nữ khởi tử hoàn sinh?
Sao lại là nàng?
-
Ở trà lâu cách đó không xa.
Ninh Diêu nhấp một ngụm nước trà đã lạnh.
Ánh mắt tĩnh mịch rơi vào đường phố bị vây chật như nêm cối.
"Ngươi cảm thấy vị hoàng tỷ kia của ta, rốt cuộc là thế nào?"
Ninh Diêu lên tiếng.
Phía sau ả còn có một người đứng, lời này là hỏi người kia.
"Điện hạ, chuyện đại hoàng nữ khởi tử hoàn sinh vốn đã đáng giá để nghiên cứu thật kỹ, hiện tại tác phong làm việc của đại hoàng nữ, hoàn toàn không giống như trước kia, đây căn bản là biến thành người khác."
"Ngươi hoài nghi nàng là người giả mạo?"
"Không loại trừ khả năng này."
Ninh Diêu trầm ngâm: "Nhưng ta đã hỏi qua người của Tử Vi cung, nàng trừ tính cách hơi biến hóa, thì còn lại đều không thay đổi. Khi thái y chẩn trị, cũng nhìn thấy vết bớt trên người nàng."
Đây chính là đại hoàng nữ.
Nhưng tại sao nàng lại trở nên quỷ dị như vậy?
"Trên thế gian này thật sự có quỷ sao?" Ninh Diêu như có điều suy nghĩ.
"Có cần thuộc hạ mời đạo cô tới nhìn xem không?"
Ninh Diêu giơ tay ngăn cản: "Không vội. Chuyện kia làm thế nào rồi?"
"Điện hạ yên tâm."
"Vậy là tốt rồi, chờ... nàng có biến hóa thế nào, cũng không lật bàn được."
Ninh Diêu một hơi uống cạn chén trà đã lạnh, để lên bàn, đứng dậy rời đi.
-
Sơ Tranh bị thừa tướng cáo trạng.
Thừa tướng đã tự mình đến cáo trạng, cho dù nữ hoàng có giả vờ, thì cũng phải gọi Sơ Tranh đến hỏi.
Trong ngự thư phòng, nữ hoàng ngồi sau long án, hình dáng đoan trang, không giận tự uy.
Thừa tướng mặc triều phục, hơi khom lưng, biểu tình bi thương.
"Ta không đánh nàng." Câu nói đầu tiên Sơ Tranh liền phủ nhận: "Thừa tướng, ngươi đừng nói lung tung."
Kia gọi là đánh sao?
Kia không gọi!
"Nhiều người trông thấy như thế, điện hạ còn muốn phủ nhận?"
Nghĩ đến nữ nhi nhà mình, hiện tại còn đang nằm trên giường, một chút âm thanh cũng có thể làm cho nàng sợ hãi, lòng thừa tướng liền đau như dao cắt.
Hai tay Sơ Tranh thả trước người, nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Đó là bởi vì nàng nói năng lỗ mãng, dĩ hạ phạm thượng, ta thân là đại hoàng nữ, chẳng lẽ không có quyền xử phạt nàng?"
"Bệ hạ, đại hoàng nữ đánh nữ nhi của thần thành thế kia, hiện tại không ăn không uống, đại hoàng nữ lại chỉ nói một câu nhẹ nhàng xử phạt là xong, xin bệ hạ làm chủ cho vi thần!"
Thừa tướng bịch một tiếng quỳ xuống.
"Tiểu Tranh à." Nữ hoàng xoa xoa mi tâm.
Sơ Tranh thẳng tắp sống lưng, mắt nhìn về phía trước: "Ỷ vào quan uy của thừa tướng, không để ta vào mắt, gặp ta không hành lễ, còn mở miệng khiêu khích, thừa tướng đại nhân cảm thấy mình còn lợi hại hơn cả bệ hạ sao?"
Nữ hoàng muốn nói gì đó, bị câu nói này của Sơ Tranh chặn lại, sắc mặt cũng trầm xuống.
Còn lợi hại hơn cả bệ hạ, đây không phải là đang nói bà ta lòng mang ý đồ xấu sao?
Thừa tướng nghe ra ý tứ trong lời nói của Sơ Tranh, cả kinh dập đầu một cái: "Bệ hạ, vi thần tuyệt đối không có ý này."
Sơ Tranh: "Vậy sao ngươi lại dung túng cho nữ nhi của ngươi dĩ hạ phạm thượng? Bất kính với ta, chính là bất kính với bệ hạ."
Hoàng đế nhất sợ là cái gì?
Sợ nhất là có người muốn mưu đoạt hoàng vị của mình.
Cáo trạng ta đúng không!
Ai mà không biết cáo trạng chứ!
Thừa tướng cắn răng: "Vi thần không có!"
Sơ Tranh tựa như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Thừa tướng bận rộn chuyện triều chính, không có tâm tư quản giáo, ta thay ngươi quản giáo, ngươi không cảm ơn ta, còn cáo trạng ta, thừa tướng cảm thấy dĩ hạ phạm thượng là
đúng?"
Tốc độ nói của Sơ Tranh không tính là nhanh, nhưng cô nói rất khí thế.
Mấy lần thừa tướng muốn cắt ngang, đều không thành công.
Khi một chữ cuối cùng rơi xuống, mồ hôi lạnh của thừa tướng đã ứa ra.
Bà ta có thể đi tới vị trí ngày hôm nay, đều dựa vào sự tín nhiệm của nữ hoàng.
Bây giờ quyền thế của bà ta chính thịnh, một khi rước lấy ngờ vực vô căn cứ của nữ hoàng...
"Bệ hạ, tiểu nữ tuyệt đối không bất kính với điện hạ, vì sao điện hạ lại vu oan cho tiểu nữ!"
"Thật sao." Sơ Tranh liếc nhìn bà ta một cái: "Người của toàn hoàng thành đều biết, nữ nhi của ngươi và ta không hợp nhau, gặp mặt cũng không hành lễ, ngươi có muốn gọi người của toàn hoàng thành đến hỏi một chút không?"
Trước kia đại hoàng nữ bị Lâm tiểu thư kích thích, một giây sau liền cùng nàng ta nháo lên.
Mỗi lần nháo xảy ra chuyện, thừa tướng liền ác nhân cáo trạng trước.
Mặc dù nữ hoàng bao che cho nàng, nhưng một chút quá trình mặt ngoài vẫn phải làm, nguyên chủ tức muốn chết.
"..."
Chuyện nữ nhi mình từng làm, sao thừa tướng có thể không rõ ràng.
Thừa tướng hơi ngập ngừng.
Cuối cùng cũng không dám tiếp tục khiêu chiến với Sơ Tranh.
Chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống.
-
Sơ Tranh từ Ngự Thư Phòng đi ra.
Mộc Miên lập tức tiến lên: "Điện hạ, không sao chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì." Đấu với ta! Nhãi ranh!
"Phù... Hù chết nô tỳ." Mộc Miên thở phào.
Thừa tướng đại nhân cáo trạng điện hạ, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên, điện hạ ra ngoài trước cả thừa tướng.
Không biết Ôn Ngô nhận được tin tức từ đâu, Sơ Tranh trở về, ông đã đợi ở Tử Vi cung.
Ôn Ngô mặc trang phục chính thức của phượng quân, ngồi ở trong đình viện.
Y phục rộng lớn phiêu dật, uốn lượn trên mặt đất, phía sau ông hoa tươi đua nở, nổi bật lên mặt mày tuấn dật của nam nhân, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tự phụ và đoan trang của hoàng tộc.
Không hổ là phượng quân của một nước.
Dung mạo này, khí chất này.
Sao nữ hoàng lại không thích ông nhỉ?
Ôn Ngô vung tay lên: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Mộc Miên hành lễ, mang theo những người còn lại lui xuống.
"Tiểu Tranh." Ôn Ngô thở dài: "Đến đây ngồi xuống."
Sơ Tranh dạo bước đi qua: "Phụ hậu có chuyện?"
"Nghe nói con đánh thiên kim của thừa tướng?"
"Không đánh." Sơ Tranh phủ nhận.
Đó không gọi là đánh.
Cho nên không tính.
Ôn Ngô đương nhiên không tin: "Thừa tướng cáo trạng con à?"
Sơ Tranh: "Ừm."
Ôn Ngô hỏi: "Bệ hạ nói thế nào?"
Sơ Tranh: "Con không làm sai, bà ta có thể nói gì con."
Ôn Ngô có chút ngoài ý muốn, lần này bệ hạ vậy mà lại không nói gì.
Trong quá khứ, mỗi lần phạm tội, ở chỗ bệ hạ bị chọc tức, liền chạy đến chỗ ông khóc lóc kể lể.
"Tiểu Tranh, con cũng đã lớn, có một số việc, ta muốn tâm sự với con." Ôn Ngô dùng giọng điệu hỏi thăm.
"Ồ." Sơ Tranh hờ hững đáp một tiếng.
Giọng điệu Ôn Ngô chậm dần: "Con cảm thấy mẫu hoàng con, nàng sủng con, thương con, đúng không?"
Sơ Tranh liếc ông một cái, nhìn ý tứ này của Ôn Ngô, thì có vẻ như biết nữ hoàng đang phủng sát nữ nhi của ông?
Suy nghĩ kỹ một chút, Ôn Ngô xác thực đã từng nhắc nhở nguyên chủ rất nhiều lần.
Nhưng nguyên chủ không nghe.
Cảm thấy Ôn Ngô nói xấu nữ hoàng, còn cãi nhau với ông hai lần.
Về sau chỉ cần Ôn Ngô vừa mở miệng, nguyên chủ liền quay đầu đi.
"Nhưng con có nghĩ tới không, bởi vì mẫu hoàng con sủng ái, nên có bao nhiêu người hâm mộ ghen ghét con, muốn con chết."
Ôn Ngô dùng từ thập phần uyển chuyển.
"Phụ hậu không cần quan tâm, việc này lòng con hiểu rõ."