Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Cô rất muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng nề, làm cách nào cũng không mở ra được.
Mơ hồ có âm thanh vang lên.
"Cô ta sẽ không chết chứ?"
"Làm sao có thể, còn có hơi thở, một cái mạng tiện, sao có thể chết dễ dàng như vậy được."
"Cũng đúng..."
"Đi thôi đi thôi, lên lớp."
Sơ Tranh nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Cô cố gắng một hồi lâu, đều không thể mở mắt ra.
Không biết qua bao lâu, Sơ Tranh cảm giác mình có thể động.
Cô mở mắt ra.
Tia sáng trước mắt hơi tối, còn không quá thích ứng.
Tiếp theo...
Một thứ đồ chơi thất khiếu chảy máu, nửa cái sọ não đều lõm vào trong, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
"..."
Má ơi!!!
Sơ Tranh nhanh chóng nhắm mắt lại.
Hù chết ta.
Quỷ sao?
Hay là ảo giác?
Chắc chắn là ảo giác!
"Hì hì ha ha..."
Tiếng cười quỷ dị, lưu chuyển bên tai Sơ Tranh, truyền ra rất xa, lại truyền về.
"Hì hì hì hì..."
Sơ Tranh: "..."
Vừa tới mà đã kích thích như vậy, không tốt lắm đâu!!
Sơ Tranh hít sâu một hơi, mở mắt ra.
Thứ đồ chơi vừa rồi cô trông thấy đã biến mất rồi, nhưng âm thanh "hì hì" vẫn liên miên không dứt, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ.
Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía.
Đây là một cái phòng học.
Nhưng đã bị bỏ hoang.
Trên bàn bụi đất bám dày cả lớp, bàn ghế bày ra bừa bộn trong phòng học.
Bên ngoài có một gốc cây lớn.
Ánh sáng bị che chắn, phòng học lộ ra vẻ âm u.
Lúc này cô đang an vị ở trên bục giảng, dựa vào bảng đen.
Sơ Tranh chống đất đứng lên, đầu gối bị trầy da, đang thấm máu, quần áo trên người cũng loạn thất bát tao, giống như từng bị người túm.
"Hì hì ha ha..."
Phía sau lưng Sơ Tranh mát lạnh, cái âm thanh "hì hì" kia, vang lên ngay bên tai cô.
Sơ Tranh thậm chí có thể cảm giác được, có người đang thổi hơi vào gáy cô.
Quỷ a!!!
Sơ Tranh nắm tay, vung về phía sau.
Ầm!
Nắm đấm đánh vào bảng đen.
Bảng đen cũ kỹ, trực tiếp vỡ vụn, một nửa đập xuống đất.
Sơ Tranh cả kinh nhảy ra phía sau.
Bảng đen đập xuống bục giảng, bụi đất tràn ngập một trận.
Sơ Tranh: "..."
Quỷ, đánh không đến.
Sơ Tranh hoạt động ngón tay.
"Hì hì ha ha..."
Thanh âm kia vang lên từ bên trái.
Sơ Tranh quay đầu nhìn xem, bên trái là cửa sổ, bên kia không có gì cả.
Nhưng ngay lúc cô quay đầu, phía trên rơi xuống một đống tóc, sau đó Sơ Tranh lần nữa trông thấy cái gương mặt thất khiếu chảy máu, miệng to như chậu máu, vừa máu me vừa kinh khủng kia.
Ta X!
Hù dọa ai vậy!
Sơ Tranh vung quyền.
Có thể là cảm thấy Sơ Tranh không đánh được mình, đến một chút ý tứ né tránh nữ quỷ cũng không có.
Ầm!
Nữ quỷ bay ra ngoài, đập vào bảng đen.
Một nửa bảng đen còn lại kia, cũng rơi xuống.
Nữ quỷ đứng lên, phẫn nộ chất vấn: "Sao cô có thể đánh được tôi!!" Tư thế kia, giống như đứa bé ở nhà trẻ đánh nhau, đánh thua chất vấn người đánh thắng.
"Có lẽ... Tôi tương đối lợi hại."
"Không có khả năng!!!"
Nữ quỷ thét ầm lên phóng tới chỗ Sơ Tranh.
-
"Oa oa oa..."
Nữ quỷ một thân đẫm máu ngồi trong góc phòng học, khóc đến thương tâm.
Dưới mặt đất tất cả đều là máu, như dòng suối nhỏ, đang vui thích chảy khắp cả phòng học.
Sơ Tranh ngồi xổm ở trên bàn: "Tôi nói này, cô khóc thì khóc, có thể đừng tăng thêm đặc hiệu được không."
Nữ quỷ khóc thút thít hai lần: "Vì sao cô không sợ tôi?"
Sơ Tranh: "..."
Ta sợ chứ!
Ta sợ muốn chết đây!
Nữ quỷ tiếp tục khóc: "Cô còn đánh tôi, oa oa oa."
"Tôi là người, đánh cô là bình thường." Không đánh ngươi mới không bình thường.
"Oa oa oa..."
Đặc hiệu càng trâu bò hơn.
Vách tường và trần nhà đều có.
Giới điện ảnh rất cần ngươi nha!!
Sơ Tranh giẫm lên bàn, đi ra khỏi phòng học.
"Cô đi đâu vậy!"
Nữ quỷ đột nhiên quát lớn một tiếng.
Tư thế kia, tựa như bắt được đối tượng của mình vượt quá giới hạn...
Sơ Tranh: "..."
Vì sao ta lại có loại suy nghĩ kỳ quái này?
Sơ Tranh mấy bước xông ra khỏi phòng học.
"Cô đừng đi mà!!" Nữ quỷ nhào ra.
Sơ Tranh co cẳng liền chạy.
Không chạy ở lại ăn tết à!
Lao xuống khỏi cầu thang, chạy ra khỏi tòa nhà này, theo con đường này đi ra ngoài, ánh nắng rơi trên người, lúc này Sơ Tranh mới thở phào.
Sơ Tranh quay đầu nhìn đằng sau một chút.
Vừa rồi cô chạy ra từ trong khe hở của hai tòa nhà kia, vậy tòa nhà có quỷ kia, hoàn toàn bị che lấp ở phía sau
hai tòa nhà này, đứng ở đây, đã không nhìn thấy được nữa.
Gặp quỷ giữa ban ngày.
Quá đáng sợ.
-
Nguyên chủ họ Tiêu.
Vừa lên đại học, gia cảnh không tốt lắm, tính cách lại tương đối hướng nội.
Người như vậy dễ dàng bị bắt nạt nhất.
Nguyên chủ ở lại trường, bốn người một ký túc xá, bạn cùng phòng cũng không thích cô ấy.
Trong đó có một người bạn cùng phòng tên là Thượng Tĩnh.
Gia cảnh của Thượng Tĩnh cũng không được tốt lắm, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Thượng Tĩnh bắt đầu có biến hóa.
Dùng đồ trang điểm hàng hiệu, quần áo nhãn hiệu Bao Bao.
Nguyên chủ đối với biến hóa của Thượng Tĩnh, cũng không để ý lắm, cô ấy chỉ muốn bình yên học xong đại học.
Nhưng mà nguyện vọng này, theo từng sự kiện quái dị phát sinh bên người, bắt đầu trở nên xa vời.
Lần đầu tiên nguyên chủ nhìn thấy quỷ, chính là khi bị người đưa tới quỷ lâu nổi danh trong trường học.
Sau lần gặp quỷ kia, nguyên chủ tựa như được mở ra năng lực nhìn thấy quỷ, ở chỗ nào cũng có thể trông thấy quỷ.
Nguyên chủ bị dọa cho phát sợ.
Chính là lúc này, Thượng Tĩnh nói với cô ấy không cần sợ hãi, cô ta có thể giúp nguyên chủ giải quyết.
Thượng Tĩnh ở cạnh nguyên chủ mấy ngày, mặc dù cô ấy vẫn có thể nhìn thấy quỷ, nhưng đám quỷ này không còn nhào về phía cô ấy nữa.
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, nguyên chủ không dám rời khỏi Thượng Tĩnh quá xa, trở thành tiểu tùy tùng của cô ta.
Mà nguyên chủ phát hiện chuyện Thượng Tĩnh làm mỗi ngày, chính là đuổi quỷ, dạng công việc giống như thiên sư vậy.
Thượng Tĩnh cho nguyên chủ một số lá bùa, nói cô ấy mang theo mỗi ngày, thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nguyên chủ lúc này đã rất tín nhiệm Thượng Tĩnh, không có bất kỳ hoài nghi gì.
Cứ như thế trôi qua hơn hai tháng, có một hôm vào ban đêm, Thượng Tĩnh gọi điện thoại bảo nguyên chủ đi đến một nơi.
Bởi vì Thượng Tĩnh từng giúp mình rất nhiều, tăng thêm nghe giọng điệu của Thượng Tĩnh thì có vẻ rất sốt ruột, cho nên dù biết nơi đó vắng vẻ, nguyên chủ vẫn đi.
Làm nguyên chủ không nghĩ tới chính là, cô ấy đi đến nơi đó, gặp phải lệ quỷ, trực tiếp bị đẩy từ lầu cao xuống.
Vào thời khắc ý thức của cô ấy tiêu tán, cô ấy nghe thấy có người nói: "Không được, sao lại không được?"
Thanh âm kia rất quen thuộc.
Là Thượng Tĩnh.
Nguyên chủ cho là mình chết chắc, nhưng ngày hôm sau cô ấy lại tỉnh lại ở ký túc xá.
Nguyên chủ hỏi Thượng Tĩnh.
Thượng Tĩnh nói với cô ấy tối hôm qua cô ấy phát sốt, có thể là gặp ác mộng.
Nguyên chủ nghĩ lại, nếu như mình thật sự chết rồi, thì sao có thể còn sống như bây giờ được?
Cho nên tin tưởng Thượng Tĩnh.
Nhưng nguyên chủ phát hiện ánh mắt Thượng Tĩnh nhìn mình, có chút kỳ quái.
Lâu lâu, luôn luôn lộ ra oán độc và căm hận.
Nhưng mỗi lần đều chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, khi nhìn lại, thì đó vẫn là người mà cô ấy quen thuộc.
Nguyên chủ cho rằng đêm hôm đó là giấc mơ.
Nhưng mà...
Tận đến khi Thượng Tĩnh lừa gạt cô ấy đến một căn phòng, giam cô ấy lại trong đó.
Trong phòng có một người đàn ông, nguyên chủ biết đây không phải là người, đây là một con quỷ.
Nguyên chủ ở trong gian phòng kia trải qua những chuyện mà đời này cô ấy cũng không muốn nhớ lại.
Sau khi được thả ra, Thượng Tĩnh cũng không thả cô ấy đi.
Mặc kệ nguyên chủ cầu xin cô ta thế nào cũng vô dụng.
Chỉ để cô ấy sinh sống trong căn phòng tối tăm rách nát kia.
Không bao lâu, nguyên chủ liền phát hiện mình mang thai.
Mang quỷ thai.