Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tony lão quỷ nói đến cũng rất thảm.
Gia cảnh của ông ta không tốt, học chưa hết sơ trung.
Theo người ta vào thành phố làm công, kết quả bị lừa đi làm culi, một phân tiền cũng không kiếm được.
Vất vả lắm mới được giải cứu ra, cơ cấu cứu trợ của xã hội, sắp xếp việc làm cho ông ta, từ đây liền đi theo nghề thợ cắt tóc.
Có thể là ông ta thật sự không có thiên phú về phương diện này.
Nhưng ông ta lại đặc biệt thích.
Cho nên vẫn luôn ở trong tiệm học việc, tiền lương không cao lắm, cũng may có thể sống tạm qua ngày, nguyện vọng lớn nhất là trở thành nhà tạo mẫu tóc lợi hại nhất.
Quanh đi quẩn lại, đến mở một tiệm làm tóc ở gần trường đại học này.
Mối tình đầu cũng quen biết vào lúc ấy.
Là một người làm công, dáng dấp coi như thanh tú.
Dù sao Tony lão quỷ cũng không tính là xấu, dưới kiểu tóc đẹp phụ trợ, vẫn là một tiểu soái ca, có người thích là chuyện rất bình thường.
Hai người kết giao một thời gian.
Người làm công kia ghét bỏ ông ta không có tiền, không muốn ở bên ông ta, mà chạy theo một phú nhị đại.
Chính vào ngày Tony lão quỷ biết chuyện ấy, trong tiệm phát sinh hoả hoạn.
Lửa truyền tới từ cửa hàng sát vách, ông ta ở trong tiệm uống say, kết quả bị thiêu chết ở trong đó.
Từ đây ông ta liền bắt đầu hoành hành bá đạo ở xung quanh đây, quấy nhiễu từng tiệm làm tóc quanh chỗ này.
Hôm nay đi theo Sơ Tranh, cũng chỉ là bởi vì Sơ Tranh để cho người khác cắt tóc.
Cho nên ông ta khó chịu.
Ông ta muốn cắt lại cho Sơ Tranh lần nữa.
"Quỷ các ông thật phức tạp."
Sơ Tranh ngồi ở trên rương gỗ, mặt không cảm xúc cảm thán.
Sư Âm vẫn rất sợ Tony lão quỷ.
Ngược lại không sợ Sơ Tranh, co lại ở trong rương bên cạnh Sơ Tranh, chỉ lộ ra một cái đầu.
Hình ảnh kia tựa như là trên rương đặt một cái đầu vậy.
Cánh môi đỏ thẫm của cô ấy lúc đóng lúc mở: "Quỷ mới không phức tạp, phức tạp là lòng người."
Sơ Tranh: "..." Một con quỷ như ngươi mà biết cũng không ít.
Ong ong ong ——
Trong túi xách có điện thoại rung lên.
Sơ Tranh sờ mấy cái, phát hiện đều không phải.
Cuối cùng ở dưới cùng sờ được một cái điện thoại cũ kỹ.
Là dãy số xa lạ.
Sơ Tranh nghiêng chân nghe: "Alo."
"Tiêu Sơ Tranh đúng không?"
Tiêu... họ của nguyên chủ.
"Đúng vậy."
"Tiền cô nợ chúng tôi lúc nào trả?"
"???"
Nguyên chủ còn nợ tiền!!
Má ơi!!
Nguyên chủ toàn làm những chuyện gì không vậy!!
Sơ Tranh đại lão vỗ rương: "Bao nhiêu?" Trả! Ta có tiền!
"Mười vạn."
"Cho cái tài khoản."
Đối phương đại khái là không nghĩ tới Sơ Tranh lại sảng khoái như vậy, lời thoại đã chuẩn bị xong từ trước đều vô dụng, ở bên kia trầm mặc mấy giây, chậm rãi báo cho cô một số tài khoản.
"Đừng giở trò, tối hôm nay mà tiền còn chưa tới thẻ, thì cô chờ đó cho tôi!!"
Sơ Tranh cúp điện thoại.
Khi chuyển khoản cô đột nhiên kịp phản ứng.
Trên người cô trừ mấy cái điện thoại này, số tiền còn lại cũng không nhiều.
Bởi vì Vương Giả chỉ mới phát cho cô một cái nhiệm vụ tiêu hai vạn tệ!
Nhận được ban thưởng hai vạn tệ.
Vừa rồi đã tiêu mất không ít.
Cho dù thêm cả mấy cái điện thoại này vào, thì vẫn thiếu rất nhiều so với số tiền mười vạn.
Nguyên chủ đã nghèo đến mức phải vay tiền, trên thân tất nhiên là không có đồng nào.
Sơ Tranh chờ một lúc.
Vương Giả không hề có động tĩnh gì.
Sơ Tranh: "..."
Cái kịch bản này hình như có điểm là lạ!!
Làm một đại lão tôn thờ chủ nghĩa nắm đấm có thể giải quyết mọi chuyện—— tuyệt không cúi đầu với Vương bát đản!
"Này."
Tony lão quỷ chỉ chỉ vào mình.
Thần sắc Sơ Tranh trấn định thong dong, phun ra mấy chữ, lại làm cho không ai có thể làm ngơ.
Cô nói: "Chúng ta đi chơi trò lừa đảo."
Sư Âm: "???"
Tony lão quỷ: "???"
-
Sơ Tranh nhìn tin tức chuyển khoản trên điện thoại di động, cực kỳ hài lòng.
Đại lão vẫn phải có năng lực kiếm tiền.
Sơ Tranh mang theo hai con quỷ rời khỏi tiệm cắt tóc kia.
Phía sau là ông chủ của tiệm cắt tóc, vui mừng kích động phất tay tiễn biệt.
Trước đó tiểu nữ sinh kia không giải quyết được, không nghĩ đến nữ sinh này vừa vung tay lên liền giải quyết xong.
Hắn tận mắt nhìn thấy con quỷ kia tan thành tro bụi, lần này cửa tiệm của hắn sống rồi!!
Sư Âm ôm ngực, tung bay ở bên trái Sơ Tranh: "Chúng ta gạt người như thế có ổn không?"
Sơ Tranh cúi đầu bấm điện thoại: "Cô làm quỷ mà còn lo lắng chuyện này à."
Sơ Tranh lại nhìn Tony lão quỷ: "Về sau
ông đừng phá tiệm này nữa."
"Vì sao?" Tony lão quỷ muốn bảo vệ địa bàn của mình.
Sơ Tranh nghĩ đến loại sinh vật như quỷ này, cũng mặc kệ bạn có làm ăn được hay không, cô lừa gạt ông ta: "Ở gần đây đến một tiệm cắt tóc cũng không có, cho dù mối tình đầu của ông trở về, thì đi đâu tìm? Ông phải lưu lại cho người ta một tiệm."
Ta mẹ nó không muốn cắt tóc, mà phải chạy tới mấy cây số.
"..."
Tony lão quỷ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không tìm thấy điểm phản bác, không lên tiếng nữa.
Sơ Tranh chuyển mười vạn qua cho đối phương.
Đoạn thời gian trước mẹ của nguyên chủ sinh bệnh cần tiền làm giải phẫu gấp.
Nguyên chủ làm gì có tiền.
Nguyên chủ lại kém duyên với bạn học, không ai cho cô ấy vay.
Nguyên chủ nghe được từ chỗ đang làm thêm, nghe nói có người cho vay tiền, không cần thế chấp gì, chuyên môn cho sinh viên vay.
Nói trắng ra chính là vay nặng lãi.
Nguyên chủ không còn cách nào, chỉ có thể vay.
Nguyên chủ chỉ vay năm vạn, lúc này chưa đến ba tháng, mà số tiền đã tăng lên gấp đôi.
Trong kịch bản nguyên chủ căn bản không có tiền trả lại.
Đám người đòi nợ cả ngày chặn đường cô ấy.
Cuối cùng là Thượng Tĩnh thay cô ấy trả lại tiền.
Cho nên nguyên chủ đặc biệt cảm kích Thượng Tĩnh.
Ai.
Ngây thơ.
-
Sơ Tranh trở lại ký túc xá.
Hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá đều ở đó.
Một nữ sinh nằm ở trên giường, đem tai nghe xem phim.
Thấy cô trở về, liếc qua, giống như kinh nghi với cách ăn mặc của Sơ Tranh, nhưng rất nhanh lại là một bộ dáng lãnh ngạo khinh thường, dời lực chú ý về trên điện thoại của mình.
Một nữ sinh khác đang đọc sách, quay đầu nhìn qua, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Nữ sinh đánh giá Sơ Tranh.
Lúc này Sơ Tranh mặc một thân trang phục đơn giản thoải mái, nhìn nhãn hiệu và chất vải, không giống loại hàng rẻ tiền.
Còn cắt tóc, đội mũ lưỡi trai, lúc tiến vào, tự dưng có một cỗ soái khí, như một tiểu soái ca.
"Sơ Tranh?" Cô ta thử gọi một tiếng.
"Ừ."
"..."
Nữ sinh kia vò đầu, đổi một thân trang phục, mà giống như biến thành người khác vậy.
Cô ta lắc đầu, tiếp tục lật sách.
Sơ Tranh ném túi sách lên trên giường.
Người đang đọc sách tên là Văn Lan.
Người cũng như tên, văn tĩnh như lan.
Quan hệ với nguyên chủ chỉ có thể coi là... có thể bình thản chào hỏi, thích nhất là đọc sách, không muốn bị thế tục vấy bẩn.
Người nằm trên giường tên là Lý Tố Khiết, trong nhà có tiền, phú nhị đại.
Xem thường nhất chính là Sơ Tranh và Thượng Tĩnh.
Bình thường ngoài miệng có thể sẽ ép buộc hai câu.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây, không làm ra động thái gì quá mức.
-
Sơ Tranh rửa mặt xong, nằm lên giường của mình.
Cô ném túi sách vào bên trong, khi cầm lấy nó mới nhớ tới chuyện nên thay một cái túi sách mới rồi.
"Ồ, đổi điện thoại mới?"
Sơ Tranh vừa mò di động ra, Lý Tố Khiết ở đối diện liền lên tiếng.
Sơ Tranh không để ý tới cô ta.
Lý Tố Khiết cười một tiếng, còn muốn nói với cô thêm hai câu: "Điện thoại di động này không rẻ nha, Tiêu Sơ Tranh, cậu lấy đâu ra tiền?"
Hoàn cảnh của Sơ Tranh, người trong ký túc xá đều rõ ràng.
Mỗi ngày đều trôi qua rất khó khăn túng thiếu, một khối tiền hận không thể tách thành hai khối mà tiêu.
Điện thoại thì dùng đời cũ nhất.
Đột nhiên đổi cái điện thoại hơn cả ngàn tệ, Lý Tố Khiết có thể không tò mò sao?
"Nhặt."
Lời này Lý Tố Khiết hiển nhiên không tin: "A, sao tôi không nhặt được."
"Trong nhà cô có tiền."
"..."
Lý Tố Khiết cổ quái nhìn Sơ Tranh một chút.