Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trì Kính liên tiếp hai ngày không để ý tới Sơ Tranh, cũng hoàn toàn không ăn đồ ăn Sơ Tranh cho.
Sơ Tranh chống bàn: "Trì Kính, anh yên tâm, chỉ có một lần đó."
"Ai biết..."
Trì Kính ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa.
"Em chỉ muốn có được anh mà thôi, về sau anh không muốn, em sẽ không đụng vào anh nữa." Sơ Tranh nói đến thập phần bằng phẳng.
Trì Kính bỗng nhiên đứng lên, thanh âm càng cao: "Em cho rằng anh..."
Hắn lại bỗng nhiên dừng lại.
Đứng vài giây, lại ngồi trở lại.
"Bảo bảo anh thích em."
"Ừ." Sơ Tranh đáp một tiếng.
"Anh muốn cùng em làm rất nhiều chuyện, nhưng mà anh không thể, anh là quỷ, chúng ta âm dương tương cách, em hiểu không?" Hắn khắc chế dục vọng của mình, khắc chế đụng vào người hắn thích.
Chỉ là bởi vì hắn mong cô khỏe mạnh.
"Em chịu được."
"Anh không muốn em khó chịu." Trì Kính không nhìn Sơ Tranh, thanh âm thật thấp: "Đêm hôm đó... em rất khó chịu, anh cảm giác được."
Lệ khí trên người hắn quá nặng.
Cho dù âm khí trên người cô nồng đậm, cũng không thể tiếp nhận được quỷ khí như thế.
"Em nói, về sau không động vào anh nữa." Sơ Tranh nói.
"Em đồng ý với anh."
"Ừ."
"Em thề."
"Em thề, hài lòng chưa?"
Sơ Tranh đẩy đồ ăn qua: "Có thể ăn chưa?"
-
Âm phủ.
Âm Sai nhìn nam nhân trước mặt, biểu cảm hơi kinh ngạc: "Trước kia ngươi nói dù thế nào cũng không muốn rửa sạch lệ khí trên thân, sao bây giờ lại nghĩ thông rồi?"
Trì Kính không muốn nói chuyện: "Lúc nào có thể sắp xếp?"
Âm Sai mở ghi chép ra: "Lệ khí trên người ngươi quá nặng, muốn triệt để rửa sạch, không dễ dàng như vậy. Ngươi giao tiền trước, ta an bài một đợt trị liệu trước cho ngươi, đợi ngươi thích ứng, sau đó ta sẽ điều chỉnh thêm phương án cho ngươi."
Trì Kính: "..."
Quỷ nghèo Trì Kính không muốn nói chuyện.
Trì Kính trở về, bảo Sơ Tranh đốt tiền cho mình.
Minh tệ đốt một xe cũng không tiêu được bao nhiêu tiền, cái phương thức phá sản này Sơ Tranh không quá tình nguyện.
Nhưng mà thẻ người tốt yêu cầu, có thể làm sao chứ.
Sơ Tranh đi mua một mảnh đất, sau đó thuê người, mỗi ngày đều không ngừng đốt tiền cho Trì Kính.
Âm phủ bên kia mỗi ngày đều có thể nhìn thấy số dư trong sổ sách của Trì Kính không ngừng tăng lên.
"Sao bỗng nhiên lại có người hoá vàng mã cho Trì Kính?"
"Không thể nào, hắn đã chết bao lâu, vẫn có người có thể nhớ được hắn? Lúc trước khi mới chết, cũng không ai đốt cho hắn một phân tiền."
"Ngươi nhìn số dư này đi, ta chưa từng thấy trong tài khoản của hắn có nhiều tiền như vậy bao giờ."
"Trong tài khoản của hắn có lúc nào có tiền?"
"..."
Số dư tài khoản của Trì Kính tăng lên không ngừng, rất nhanh liền từ một người nợ ngập đầu, biến thành một người giàu.
Người dương gian tế lễ thân nhân, tổ tiên, cũng chỉ tùy tiện đốt một chút, biểu thị chút tấm lòng.
Cho nên âm phủ đầy người nghèo.
Làm gì có ai đốt liên tục không ngừng như thế này.
-
Muốn rửa sạch lệ khí trên thân làm sao dễ dàng như vậy.
Lệ khí trên thân Trì Kính là do khi hắn còn sống giết người mà có, sát nghiệt trùng điệp.
Âm phủ nhớ tới hắn là kiến công lập nghiệp, cuối cùng còn chết oan, mặc dù trở thành lệ quỷ, nhưng cũng không có ý tứ trả thù xã hội, cho nên mới để hắn du đãng khắp nơi.
Lúc trước bọn họ đã khuyên hắn rửa sạch lệ khí.
Nếu như nghe bọn hắn, hiện tại hắn đã sớm đầu thai chuyển thế, được sống cuộc sống tốt.....
Hiện tại Trì Kính muốn rửa sạch lệ khí lắng đọng ngàn năm kia, phải trải qua thống khổ, gấp trăm ngàn lần lúc trước.
-
Sơ Tranh phát hiện gần đây tinh thần Trì Kính không tốt lắm, luôn luôn ngồi ở một bên xuất thần.
Cô hỏi hắn, hắn luôn nói không sao.
Buổi tối Trì Kính đều không ngủ lại chỗ cô, cho nên Sơ Tranh cũng không biết buổi tối hắn đã đi đâu làm gì.
Có thể là Trì Kính phát giác được Sơ Tranh đang hoài nghi, mấy ngày liên tiếp đều không có gì dị thường, tinh thần cũng khôi phục không ít.
Sơ Tranh học xong tiết học trở về, Trì Kính không ở ký túc xá, cũng không theo cô lên lớp.
Vật nhỏ gần đây có chuyện!
"Này."
Sư Âm từ ngoài cửa sổ ngoi đầu lên.
"Lại làm gì?"
Sư Âm bay từ ngoài cửa sổ vào: "Cô đốt cho tôi ít tiền đi."
"Tôi là gì của cô mà phải đốt tiền cho cô, có cần tôi dập đầu cho cô luôn không."
"Có thể a... Được rồi được rồi, cái này không cần." Sư Âm khoát tay:
"Hắc hắc, cô đốt tiền cho tôi, tôi cho cô biết một chuyện."
Sơ Tranh ngước mắt.
Sư Âm giơ tay: "Chuyện rất quan trọng, cô tuyệt đối sẽ không thua thiệt."
Sơ Tranh gọi điện thoại, cho người đốt cho Sư Âm một khoản tiền.
Sư Âm dường như có thể biết được tiền đã vào sổ sách của mình, lập tức cười hì hì nói: "Hôm qua tôi ở âm phủ trông thấy quỷ nhà cô, cô đoán xem hắn đang làm gì?"
Đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút: "... Dây dưa cùng những nữ quỷ khác?"
"..."
Vì sao cô lại nghĩ như thế nhỉ!
Được rồi, quỷ ca ca kia dáng dấp đẹp trai như thế, bị nữ quỷ dây dưa cũng là bình thường.
"Không phải, hắn ở Minh Tịnh Trì."
"Làm gì?"
"Cài này cô cũng không biết?"
Sơ Tranh: "Tôi là người."
Sư Âm: "..." Quên mất chuyện này.
Sư Âm nói cho Sơ Tranh biết tác dụng của Minh Tịnh Trì.
Minh Tịnh Trì là nơi âm phủ dùng để rửa sạch lệ khí, oán khí trên người quỷ.
Muốn đầu thai, đều phải đi qua một cửa này trước.
Nếu không thì không thể đầu thai làm người.
Chẳng qua là Minh Tịnh Trì công khai ghi giá, loại giá nào, cung cấp loại phục vụ nào.
Giá cả càng cao, lệ khí sẽ rửa đến càng sạch sẽ, nếu như bản thân không có tội tình gì, khi đầu thai sẽ được đưa vào một gia đình tốt.
Nếu như lệ khí không triệt để rửa sạch sẽ, cho dù đầu thai làm người, cuối cùng cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân, mà không qua được.
Đương nhiên quỷ bình thường không cần đi qua loại chương trình này.
"Có phải hắn muốn vứt bỏ cô đi đầu thai không?" Sư Âm bát quái hỏi Sơ Tranh: "Quỷ dung mạo đẹp quả nhiên không đáng tin cậy... Vẫn là tôi tốt, tôi cam đoan không đi đầu thai, vẫn bồi tiếp cô, thế nào, đã đủ thành ý chưa!"
Sơ Tranh đại khái đã đoán được tại sao Trì Kính lại cần tiền.
-
"Trì Kính, ngươi còn có thể kiên trì sao?"
Sắc mặt Trì Kính không tốt lắm, lông mày hơi cau lại, vừa mặc quần áo vừa gật đầu: "Ừ."
Âm Sai ghi chép mấy chữ, sau đó liền đi.
Trì Kính vừa cài ống tay áo, vừa đi ra ngoài.
Bước chân hắn đột nhiên ngừng lại.
Trong bầy quỷ kẻ đến người đi, nữ sinh hai tay đút túi, soái khí đứng ở nơi đó.
Trì Kính xém chút nữa cho là mình hoa mắt.
Hắn đi mấy bước xuống bậc thang: "Sao em lại tới đây, mau đi ra ngoài."
"Anh đến đây làm gì?"
"Chúng ta ra ngoài nói." Ánh mắt Trì Kính đảo qua bốn phía, sợ có người phát hiện cô là sinh hồn.
Sinh hồn tự ý đến âm phủ không có lý do, bị phát hiện, nhẹ thì bị phạt, nặng thì không trở về được.....
"Bây giờ nói."
Giọng điệu kia của Sơ rõ ràng chính là anh không nói, thì hôm nay liền không đi.
Trì Kính lôi kéo Sơ Tranh đi đến nơi hẻo lánh: "Anh... anh muốn rửa sạch lệ khí trên thân, như thế thì khi anh ở cùng với em, sẽ không khó chịu như vậy nữa."
Trì Kính nói: "Giống như khi em cùng nữ quỷ kia ở chung một chỗ, không có cảm giác quá lớn."
Hắn không muốn những hành vi thân mật kia.
Hắn chỉ muốn khi mình ôm cô hôn cô, có thể không cần lo lắng thời gian quá dài, thân thể cô không chịu nổi.
"Em không để ý..."
"Bảo bảo anh để ý, anh muốn em càng tốt hơn."
Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Khó chịu không?"
"Vẫn tốt." Trì Kính cười: "Trông thấy bảo bảo liền không khó chịu."
Đáy lòng Sơ Tranh không muốn Trì Kính chịu tội này.
Nhưng cô biết nếu mình ngăn hắn lại, hắn cũng sẽ không vui.
"Còn bao lâu nữa?"
Trì Kính cười: "Rất nhanh, bảo bảo đang chờ anh mà."
Sơ Tranh "ừ" một tiếng.
Trì Kính thở dài: "Chờ em chết, biến thành quỷ, chúng ta liền có thể mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ tách ra."
"..." Nghĩ hay lắm, chờ ta chết, vị diện này liền kết thúc.
*
VỊ DIỆN THỨ 25 HOÀN TẤT!