Trans: juki_maiVN
Rất nhanh sau đó, Sơ Tranh cũng biết vì sao người trong thành lại cảm thấy sợ họ.
Ly Đường bị truy nã.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm thông cáo truy nã được dán ở Tử Vân Tông, cái quần què gì vậy, sao bọn họ nhìn ra hay vậy? Nhìn cũng đâu giống trường phái trừu tượng đâu!
"Ở phía trước."
"Đại gia tiểu tâm ma đầu sử trá!"
"Các ngươi qua bên kia."
Đệ tử của Tử Vân Tông, hùng hổ chạy từ đầu đường tới, đi theo bọn họ.
Ly Đường xoay người, đáy mắt tràn đầy sát khí: "Ta đi giết bọn họ."
Ly Đường bay lên, ngăn trở đám người kia.
"Ma đầu!" Nào đó đệ tử rút ra vũ khí: "Ngươi còn dám xuất hiện ở chỗ này ư! Hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!"
"Trừ ma vệ đạo! Giết ma đầu!"
"Trừ ma vệ đạo!"
Sơ Tranh: "......" Có cả khẩu hiệu luôn à?
"Lên!" Đệ tử của Tử Vân Tông kêu xong khẩu hiệu, liền vây quanh rồi đi lên.
Ly Đường trầm mặc nhìn bọn họ chạy như bay đến, bỏ tay xuống, ma khí dần dần vờn quanh.
Lúc hắn chuẩn bị động thủ, từ bên người hắn, Sơ Tranh chạy như bay đến gần đệ tử Tử Vân Tông, bọn họ thấy thế liền chú ý hết vào cô, giây tiếp theo, có một tiếng "bùm" nổ ra giữa không trung.
Nữ nhân không quan tâm đến bột phấn, bay đến, đứng ở một đầu khác, quay đầu lại hỏi: "Còn chưa đi à?"
Ly Đường: "......"
Hắn nhìn ma khí trong tay, thu tay lại, giấu sát khí đi, hắn nhấc chân theo sau.
Sơ Tranh hoàn thành nhiệm vụ phá sản của Vương Giả, chạy nhanh ra khỏi thành.
Ở trong thành sẽ không an toàn, Vương Gỉa mà tùy hứng thì lại có nhiệm vụ.
Cô phải đến nơi an toàn ít ai biết.
Thật là đáng sợ.
Có vài người của Tử Vân Tông đuổi theo, Ly Đường vẫn không động thủ, đối phương đã ngáo rồi.
Ly Đường rất buồn bực, không thể để hắn ra tay một lần sao?!
Cô ra tay như vậy nhiều lần, Ly Đường vẫn chưa thấy rõ, sao cô lại làm được như thế.
Cô chỉ cần vung tay, chuyện nhỏ đã được giải quyết.
Ban đêm.
Ly Đường tìm được một tòa miếu bỏ hoang gần đó, hắn kiếm được một miếng đất, để bọn họ nghỉ ngơi.
Ly Đường dựa vào bên cạnh Sơ Tranh, hắn đành dịch qua: "Sao nàng làm được hay vậy?"
"Hử?" Cái câu sao nàng làm được hay vậy là sao? Cô làm được nhiều hơn cái đống đó đó nha.
"Ra tay lúc họ không chú ý."
Sơ tranh liếc nhìn hắn một cái, rồi khẽ nhắm mắt lại.
Ánh lửa nơi miếu thờ bừng sáng lên, bóng hai người hiện lên trên mặt đất, lúc ẩn lúc hiện.
"Lúc nàng giết họ, ta không cảm nhận được ma khí." Ly Đường tiếp tục nói.
Mặc dù Ma tộc rất lợi hại, nhưng sử dụng sức mạnh, vẫn sẽ bị người ta nhận ra ma khí.
Nhưng cô không có.
"Thì sao?" Sơ Tranh bình tĩnh chọc chọc đống lửa.
"......" Trong lòng Ly Đường có chút bất an.
Loại bất an này, không ngừng lan rộng, sức mạnh trong cơ thể hắn, đang tìm cơ hội nuốt hồn của hắn.
"Không thể nói cho ta à?"
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao ta phải nói cho ngươi?"
Ly Đường đột nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi miếu.
Hắn chạy ra rừng cây nhỏ sau miếu, dùng một lực làm bật nhiều gốc cây.
Rừng cây sập, làm những loài chim trong rừng run sợ.
"Đừng nói nữa!!" Hắn nổi giận gầm lên một tiếng.
—— Ngươi sợ.
Thanh âm kia vẫn tồn tại trong đầu hắn như cũ.
—— Ngươi xem, nàng ta căn bản không để ý đến ngươi, chỉ cần ngươi và ta hợp lại, nàng sẽ mãi mãi thuộc về ngươi.
"Không......" Ly Đường ôm đầu: "Ngươi mau câm miệng!"
—— Ngươi sợ cái gì chứ, chỉ cần ngươi dũng cảm, nàng ta sẽ không phải đối thủ của ngươi, ngươi không cần sợ, ngươi sẽ đến được với nàng ta.
Mu bàn tay Ly Đường nổi nhiều gân xanh hơn, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống đến đuôi lông mày, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Hắn ôm đầu, lẩm bẩm tự nói: "Câm miệng, câm miệng, ngươi câm miệng!"
-
Sơ Tranh bẻ cành khô làm khô rồi nhóm lửa, ánh lửa chiếu lên gò má lạnh băng của cô, cũng coi như tăng thêm chút ấm áp.
Có tiếng bước chân nơi của miếu, tay Sơ Tranh nắm chặt cành cây đầy căng thảnh, giây tiếp theo cô buông ra, tiếp tục nhóm lửa.
Ly Đường từ bên ngoài tiến vào, hắn đi đến bên người Sơ Tranh rồi ngồi xuống: "Nàng muốn nghỉ ngơi à?"
"Ừ."
Sơ tranh ném cành khô xuống, chuẩn bị đến bên
cạnh để nghỉ ngơi, thì Ly Đường lại giữ chặt cô: "Ta ôm nàng."
Hắn không cho Sơ Tranh có cô hội phản ứng, trực tiếp ôm nàng vào lòng: "Ngủ đi."
Người Ly Đường có chút nóng, nhưng ban đêm rất lạnh nên hắn đã rất nhanh không còn nóng nữa.
Sơ Tranh nằm trong lòng ngực hắn, có thể thấy hắn đang giơ cằm ra, Ly Đường chợt cúi đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Sơ Tranh không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, không chút né tránh.
Ly Đường kiên trì trong chốc lát, có chút không được tự nhiên, mắn hắn bỗng sáng lên, đột nhiên cúi đầu.
Đống lửa phát ra thanh âm bùm bùm, là thanh âm duy nhất trong ngôi miếu đổ nát.
Hình ảnh hai người phản chiếu trên tường, đầu ngón tay Ly Đường nắm lấy khuôn mặt Sơ Tranh, chậm rãi hôn tiếp.
Hắn hôn rất cẩn thận và ôn nhu, trong lòng phảng phất nỗi sợ hãi.
Hô hấp giao hòa bên nhau, trong lòng ngực mềm ấm là một thân thể mềm mại, ánh mắt của cô mỗi khi nhìn qua đều khiến hắn khó chịu, như thể, có chút dụ hoặc.
"Có ngọt không?" Thanh âm miễn cưỡng vang lên.
Ly Đường đưa môi lại gần môi cô và hỏi.
Sơ Tranh nghiêm túc trả lời: "Mùi trái cây, ngươi đã ăn trái cây."
Ly Đường khẽ hôn nhẹ lên đầu môi cô: "Ngọt không?"
"...... Ừ." Sơ Tranh bị Vương Gỉa nhắc nhở, đang tính nói ""trái cây mà không ngọt mới lạ"", thì đành phải nuốt lại.
"Nàng thích sao?" Hắn hạ giọng, con ngươi u ám nhìn bộ dạng của Sơ Tranh
Sơ Tranh nghĩ ngơi hồi lâu, vẫn như cũ trả lời nghiêm túc: "Tạm được, không ghét lắm."
Đúng vậy, nàng ấy không ghét.
Nếu là mình không ghét, cô ấy cũng sẽ không cự tuyệt.
Chính là......
Sơ Tranh không hiểu lắm, hắn hỏi thế để làm gì.
Để thân thể sung sướng hơn sao? Chả có tác dụng gì, thật là lãng phí thời gian.
Ly Đường hô hấp khó khăn, khóe miệng hiện ra ý cười, hắn hôn từ môi đến ấn đường Sơ Tranh, rồi hạ giọng ra lệnh: "Ngủ đi, không thì anh sẽ ""làm thịt"" em."
Sơ tranh nhìn hắn trong chốc lát, rồi nhắm mắt lại.
Ly Đường lại hôn tiếp, khiến Sơ Tranh rất bực, cũng may Ly Đường đã rời đi rất nhanh rời đi, dù sao thì hắn cũng không ""làm thịt"" cô.
Ly Đường không ngủ, hắn căn bản không dám ngủ, vì lúc ngủ, rất dễ bị tâm ma xâm nhập.
Hắn cần phải cảnh giác.
Đêm dài trôi qua.
Ly Đường chợt nhìn về phía bên ngoài, Sơ Tranh cũng mở mắt ra, đứng dậy từ trong lòng ngực Ly Đường.
Cô nhìn chằm chằm đống lửa trong chốc lát, như người mới tỉnh ngủ, mờ mịt không biết là loại người nào.
Nhưng nhìn kỹ đôi mắt của cô, liền sẽ phát hiện bên trong không có chút mờ mịt nào, bình tĩnh không giống người.
Lại nhìn tiếp, có thể phát hiện ra sát khí trên người cô.
Lúc này cô rất khó chịu.
Nửa đêm mà còn nói xàm xí, phiền chết!
Ly Đường đứng dậy, chậm rãi hỏi: "Không có việc gì, ta đi giải quyết, nàng cứ ngủ đi."
"Nói dối." Sơ Tranh phun ra một chữ.
"Ta sẽ nhỏ giọng hơn." Lát nữa hắn sẽ giết bọn chúng, sẽ không để cho cô biết, dù như vậy là lừa dối cô.
"Đồ dối trá."
"......"