Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Quản lý đại sảnh bị cắt ngang, biểu cảm hơi không kiên nhẫn được.
Mà đổi thành đám người bên kia, đã bắt đầu dương dương đắc ý huýt sáo với Mạnh Vũ, giống như thắng một trận chiến đấu vậy.
Một nam sinh trong đó tiến lên hai bước, hạ giọng khoe khoang: "Mau đi đi, quản lý đại sảnh là cậu ruột tao, sẽ không giúp mày đâu, một phòng bao mà thôi, mày không đến mức phải cướp với bọn tao chứ?"
Sắc mặt Mạnh Vũ trong nháy mắt khó coi xuống.
Cậu ta không thèm để ý đến một phòng bao như thế, chỉ là bị người chơi xấu như vậy, cậu ta rất khó chịu.
Hôm nay tâm tình Mạnh Vũ vốn đã không tốt lắm...
Cho nên lúc này càng thêm táo bạo.
"Mạnh Vũ."
Giọng nữ mát lạnh từ phía sau truyền đến.
"Hình như tôi... Nghe thấy giọng nói của nữ ma đầu."
"Tôi cũng nghe thấy..."
Đám người tách ra, lộ ra người phía sau.
"Cô... cô giáo." Mấy học sinh khô cằn chào hỏi Sơ Tranh.
Tại sao nữ ma đầu lại ở đây chứ!!
Mạnh Vũ trông thấy Sơ Tranh liền nhớ lại chuyện Sơ Tranh báo danh thi đua cho hắn, trái tim đau ơi là đau.
Quản lý đại sảnh cũng không nhận ra Sơ Tranh, Sơ Tranh chỉ từng đến Cẩm Thực Thiên Hương hai lần, đây là lần thứ ba.
Lần đầu tiên là dẫn mấy người lớp 10/18 tới dùng cơm.
Lần thứ hai là trực tiếp đến tìm ông chủ, lại vào đúng thời gian nghỉ ngơi, quản lý đại sảnh không ở đây.
Lần thứ ba là vào lúc này, vừa rồi khi cô đi vào, cũng không nhìn thấy quản lý đại sảnh này.
Sơ Tranh tách ra khỏi đám người, đi vào bên trong: "Các em không về nhà làm bài tập, ở đây gây chuyện cái gì?"
Cô giáo là ma quỷ sao?!
Đi lên liền nói đến chuyện làm bài tập.
Bọn họ không thích làm bài tập!
"Cô, bọn họ bắt nạt người khác!"
Học sinh nào đó trực tiếp cáo trạng.
Ở trong mắt bọn họ, dù sao Sơ Tranh cũng là một người lớn, đối mặt với thế lực ác kiểu này, tiềm thức sẽ ỷ lại vào người lớn như Sơ Tranh.
Sơ Tranh nhìn về phía quản lý đại sảnh đối diện.
Quản lý đại sảnh phát hiện người vây xem càng ngày càng nhiều, cũng mặc kệ Sơ Tranh là giáo viên hay giáo gì, hắn ta trầm mặt xuống: "Các người mau chóng đi đi, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ!"
"Ha ha, chính các người sai, sao bây giờ lại bắt đầu đuổi người rồi!"
"Nhà hàng lớn liền có thể khinh thường khách hàng chắc?!"
"Hôm nay chúng tôi cứ không đi đấy, nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, còn chưa từng trải xã hội, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế đưa đẩy khéo léo gì đó, chỉ biết mình bị ủy khuất liền muốn phát tiết ra ngoài.
"Mọi người đang gây chuyện gì đây?" Ông chủ vội vàng chạy đến, có lẽ là có người thông báo cho hắn.
Quản lý đại sảnh ngoài ý muốn, dường như không biết ông chủ cũng ở đây.
"Ông chủ..." Quản lý đại sảnh nhanh chóng chỉ vào phía Sơ Tranh: "Bọn họ gây sự, tôi đang chuẩn bị đuổi bọn họ đi."
Ông chủ nhìn về phía Sơ Tranh, trừng quản lý đại sảnh một chút: "Đó là ông chủ lớn của cậu, gây chuyện cái gì, xảy ra chuyện gì?"
Quản lý đại sảnh: "???"
Mấy nam sinh bên cạnh quản lý đại sảnh: "???"
Ông chủ cũng không thèm để ý đến quản lý đại sảnh, trực tiếp đi đến chỗ Sơ Tranh: "Nguyễn tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hắn chỉ vừa đi có một lát, sao lại náo ra chuyện thế này rồi!!
"Học trò của tôi, hình như không có vị trí, anh sắp xếp cho bọn họ một chỗ đi." Sơ Tranh nói.
Mặc dù là một đám ranh con trẻ trâu, nhưng cũng là trẻ trâu của lớp cô, không thể bị người khác bắt nạt.
"Chuyện nhỏ." Ông chủ thở phào, nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Trước tiên dẫn mấy vị bạn học này đến Quốc Sắc Thiên Hương, mấy vị bạn học muốn ăn gì cứ tùy tiện gọi, chú miễn phí cho các cháu."
Ông chủ biết chuyện không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ để người đứng chặn ở đây cũng không phải cách.
Còn muốn làm ăn nữa đấy!
Thái độ của ông chủ cung kính như thế, không chỉ làm quản lý đại sảnh nghi hoặc, mà càng làm cho bọn người Mạnh Vũ nghi hoặc.
Nữ ma đầu... và ông chủ của nơi này có quan hệ tốt vậy sao?
Không!
Cái thái độ này, không giống như là quan hệ tốt?
Giọng điệu kia của cô rõ ràng là phân phó!!
Nhân viên phục vụ mời bọn Mạnh Vũ đi qua.
Một đám người còn hơi đần độn, đứng im không nhúc nhích.
"Đi đi." Sơ Tranh nói: "Về nhà sớm làm bài tập."
"..."
Đám người Mạnh Vũ chóng mặt đi theo nhân viên phục vụ lên lầu.
Ông chủ sắp xếp người phục vụ đâu vào đấy, sau đó đi trấn an khách nhân ở các phòng bao khác, cũng
đưa lên một chút điểm tâm đặc sắc để nhận lỗi.
Lúc này quản lý đại sảnh đã kịp phản ứng.
Trước đó hắn ta nghe ông chủ nói, muốn quy hoạch mở một chuỗi cửa hàng toàn quốc, có một người đầu tư...
Ông chủ lớn, đó không phải là người trước mặt này chứ?
"Cậu..."
Nam sinh bên cạnh quản lý đại sảnh gọi hắn ta một tiếng.
"Tao bị mày hại chết rồi!"
"Cậu qua đây." Sau khi ông chủ sắp xếp xong những chuyện này, mới trầm giọng gọi quản lý đại sảnh.
"Anh tự mình xử lý đi, tôi về trước đây."
Ông chủ nào dám nói không.
Chuyện này còn phải xử lý thật tốt.
Sơ Tranh nhìn như không quan tâm, nhưng vạn nhất không xử lý tốt, ai biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.
-
Mạnh Vũ đứng trên lầu, nhìn xuống phía dưới, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh xuống lầu.
Bên cạnh cô còn có một người, nhưng bị khuất tầm mắt, Mạnh Vũ chỉ cảm thấy bóng lưng kia hơi quen mắt...
Có chút giống Kiều Liễm?
Mạnh Vũ cảm thấy chắc là mình nhìn lầm.
Lúc này, sao Kiều Liễm lại ở cùng với Sơ Tranh được?
"Anh Vũ."
Đằng sau có người gọi cậu ta.
Mạnh Vũ thu tầm mắt lại, tiến vào phòng bao.
-
"Kiều Liễm, bên này."
Kiều Liễm đi ra liền cúi đầu đi loạn, Sơ Tranh cũng rất bất đắc dĩ.
Phiền não của nhóc đáng thương mù đường, cô không hiểu.
Kiều Liễm mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng lựa chọn đi về bên cạnh Sơ Tranh.
Sơ Tranh dẫn hắn trở về, trên đường Kiều Liễm giữ yên lặng, thậm chí còn cố ý kéo dài khoảng cách với Sơ Tranh.
Sau khi trở về cũng lập tức vào phòng.
Sơ Tranh: "..."
Làm sao thế hả!!
Không phải chỉ là nói muốn hôn hắn một cái thôi sao.
Còn chưa hôn đâu.
Kiều Liễm cố ý tránh Sơ Tranh, buổi sáng thời gian đến trường cũng sớm hơn.
Đừng nói là sờ tóc, ngay cả sờ tay nhỏ cũng không có.
Tức giận.
Kiều Liễm đi ra cổng trường trước một bước, vừa đi ra được mấy bước, một chiếc xe ngừng lại trước mặt hắn.
Cửa xe mở ra, trợ lý của ông Kiều thái độ lễ phép lại kính cẩn nhìn hắn.
"Kiều Liễm thiếu gia, Kiều đổng bảo tôi tới đón ngài."
Thời gian dài như vậy, ông Kiều mới phái người tới đón hắn...
Kiều Liễm nhìn ra phía sau một chút, trong dòng người mênh mông, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Kiều Liễm thu tầm mắt lại, nhìn về nơi cách đó không xa.
Bên kia có hai chiếc xe ngừng lại.
Lúc này nếu hắn không lên xe, người bên kia sẽ tới, cưỡng ép mang hắn đi.
Đây là thủ đoạn quen thuộc mà người cha kia của hắn hay dùng.
Kiều Liễm hít sâu một hơi, mở cửa xe đi lên.
Trợ lý thở phào, nhanh chóng lên xe rời đi.
Xe dừng lại ở một ngôi biệt thứ, Kiều Liễm chưa từng tới nơi này, nhưng bất động sản dưới danh nghĩa của ông Kiều rất nhiều, rất nhiều nơi hắn không biết, Kiều Liễm cũng không nghĩ nhiều.
Trợ lý thay hắn mở cửa xe, một đường đưa hắn vào cửa.
Kiều Liễm đi vào liền nhìn thấy ông Kiều trầm mặt, ngồi trên ghế sofa.
"Tao không phái người đi đón mày, mày không biết trở về đúng không." Ông Kiều thanh âm trầm lãnh, không hề có chút quan tâm đối với con trai mình.
Kiều Liễm đứng tại chỗ, không đáp.
Ông Kiều ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Nghe nói mày ở nhà của chủ nhiệm lớp?"
Cánh tay đang xuôi bên người Kiều Liễm hơi siết chặt.
"Hai đứa chúng mày có quan hệ thế nào?" Ông Kiều tiếp tục đặt câu hỏi.
Kiều Liễm rũ mi mắt xuống, hàng mi dài tạo nên một cái bóng nhỏ dưới mí mắt hắn.
Thanh âm chậm rãi trả lời: "Cô ấy là cô giáo của tôi."
"Cô giáo?" Ông Kiều cười lạnh: "Tao thấy không chỉ là thế, có cô giáo nào mà lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với một học sinh như thế?"