Thân thể có chút không nghe sai sử, cái này cũng không phải tại nàng.
Nhưng mà Lục Trầm, hình như có chút dọa người...
Lục Trầm trở lại sân viện của mình, Lục gia tài đại khí thô, không riêng gì bên trong đại trạch mới có phong cảnh đẹp, mỗi sân viện đều có những đặc điểm rất riêng, cho dù là sân viện nào đi nữa thì đều rất phong phú, xinh đẹp. Ngay cả nơi ở của hạ nhân cũng tốt hơn rất nhiều so với những gia đình bình thường ở bên ngoài.
Hắn mới tới không lâu, trong viện cũng không có đồ gì nhiều, sau khi trở về phòng liền có người tới đưa thuốc.
Nước thuốc màu đen được đựng trong một cái chén màu ngọc bích, Lục Trầm không nói hai lời, bưng cái chén lên rót hết vào trong miệng.
Vừa vào miệng đã có hương vị chua xót, còn chưa trôi xuống cổ họng đã khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Thế nhưng Lục Trầm lại không nhăn mày dù chỉ một chút, thiếu niên mười bảy tuổi đã sớm nếm qua cái gì gọi là khổ rồi.
So sánh với việc khổ sở khi phải uống thuốc đắng thì cái loại sinh hoạt phải nghe theo người khác định đoạt kia mới chân chính gọi là khổ.
Hạ nhân chờ hắn uống xong liền cầm chén thuốc cất vào hộp, rồi cầm hộp rời đi.
Lục Trầm nhìn chằm chằm tay mình trong chốc lát, sau đó đóng cửa lại, ngồi ở trên giường.
Giường rất mềm, đệm chăn dày ấm, cái chăn được làm bằng tơ lụa, sờ lên lạnh lạnh mượt mượt, rất phù hợp để đắp vào những ngày hè nóng bức.
Hắn nhấc cái chăn đắt tiền kia sang một bên, sau đó nằm xuống giường.
Tiếp theo sẽ lại là một đoạn thời gian gian nan đây.
Ước chừng qua khoảng một nén nhang, Lục Trầm liền từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, sau khi nghiêng người, thân thể liền cuộn lại, trên mặt hiện ra từng tầng mồ hôi.
Mới đầu là sống lưng, sau đó là từ sống lưng lan ra tứ chi, giống như một cây châm đang chích xuống từng bộ phận trên người hắn, đau đớn gấp mười lần bị kim đâm.
Loại cảm giác này giống như là sắp chết tới nơi vậy, thế nhưng đầu óc lại phá lệ thanh tỉnh, đủ để cho hắn khắc sâu vào tận bên trong cốt tủy cái loại tra tấn này.
Lúc ăn cơm chiều cũng không có nhìn thấy Lục Trầm.
Vân