Edit: Na
Beta: LoBe
___
Hắn cũng khó chịu...... Vô cùng khó chịu, không thể chịu đựng được!
Thịnh Tư Vũ đột nhiên giữ lấy mặt nàng, cúi đầu ngậm lấy cánh môi đang mấp máy, phát ra tiếng thở hổn hển. Bạch Vi Vi mơ hồ, nỉ non vài tiếng, nhưng âm thanh vừa phát ra lại bị hắn nuốt hết vào trong. Đầu tiên, hắn có chút tò mò mà cẩn thận liếm láp cánh môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn như đang nếm thử mỹ thực nhân gian.
Bạch Vi Vi mơ hồ cảm thấy hô hấp khó khăn, vừa trốn tránh một chút, lại khiến cho Thịnh Tư Vũ nổi lên thú tính, hắn không còn e dè mà dùng sức xâm nhập vào trong khoang miệng cô, bá đạo cưỡng bách môi lưỡi cô dây dưa cùng hắn.
【 Đinh, độ hảo cảm của nam chủ là 30. 】
Mắt Bạch Vi Vi mờ đi, căn bản là không nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở, chỉ có thể vô lực tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. Cô cảm thấy cả người như đang lơ lửng, môi bị dã thú công kích gặm cắn, chờ đến khi nhớ ra phải dùng mũi để thở, thì cổ cô đã vô lực gục xuống, đôi mắt cũng không thể khống chế khép lại.
Mà đến lúc Thịnh Tư Vũ nhận ra có điều không thích hợp, Bạch Vi Vi đã ngất đi rồi.
Hắn kinh hãi, sóng tình nóng bỏng trên người ngay lập tức lạnh xuống. Hắn ôm nữ nhân mềm mại vào trong ngực, hoàn toàn không thể ổn định được hô hấp hỗn loạn của chính mình.
Thịnh Tư Vũ đưa tay chạm vào cổ nghe mạch đập của cô, biết là do tác dụng của dược, mà hắn lại quá mức phóng đãng, nhất thời không rõ nguyên nhân vì sao không kiềm chế được, làm nàng không thể thở được mà tạm thời ngất đi.
Tuy rằng biết không có vấn đề gì.
Nhưng Thịnh Tư Vũ vẫn không thể khống chế hoảng hốt, gọi Tô Đức tới, bảo hắn đi mời thái y.
Tô Đức nhìn người được bọc kín trong chăn, tuy gương mặt không bị lộ ra nhưng hẳn là Bạch Chiêu Nghi, trên khuôn mặt già nua của ông bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn.
Nàng ta chắc không phải vì chăn bọc quá chặt đến mức hô hấp cũng không được nên mới ngất xỉu chứ?
Sau khi thái y đến, liền dùng sợi chỉ đỏ bắt mạch qua một tấm màn. Đương nhiên là không gì đáng ngại, chỉ ngất đi một lúc thôi, sau khi tỉnh lại là ổn.
Bản thân Thịnh Tư Vũ không hề có cảm giác gì, nhưng Tô Đức đứng ngay bên cạnh lại thấy vô cùng rõ ràng.
Vị chủ tử này của hắn tiến lên từ hai bàn tay trắng, trong