Editor: LoBe
Cv-er: Kỷ Kỷ
__________
Đến lúc Bạch Vi Vi nghe được thanh âm của Hàn Chính Vũ ngoài phòng khách thì đã không còn sức lực mà bò dậy, cô sắp chết đói rồi.
Bạch Vi Vi nằm ở trên giường, cảm thấy Hàn Chính Vũ dù thế nào thì cũng sẽ hỏi chút tin tức của cô.
Nhưng mà Hàn Chính Vũ lại hoàn toàn không nhớ tới cô, trực tiếp bực bội nói với người hầu: "Tôi muốn tắm rửa, cho người chuẩn bị nước nóng." (LoBe: Bật có cái bình nóng lạnh thôi mà. :<<<)
Hàn Chính Vũ nói xong liền đi qua phòng của cô, thế nhưng hoàn toàn không tiến vào.
Bạch Vi Vi đã nhịn đói hai ngày nay, đói đến mức chỉ còn da bọc xương, sao có thể cứ như vậy buông tha Hàn Chính Vũ được chứ. Như vậy thì mình nhận khổ cuối cùng cũng không nhận được gì.
Bạch Vi Vi cố nâng người ngồi dậy, nhưng mà cô không thể bò ra đến cửa được, đôi mắt cô đảo quanh một vòng nhìn đến đèn ngủ để trên bàn cạnh giường. Bạch Vi Vi hung hăng đưa tay ra du đổ. Ahihi, cô lại thông minh quá cơ.
" Bộp" Đèn ngủ rơi xuống đất vỡ vụn, tạo lên tiếng vang.
Tiếng bước chân của Hàn Chính Vũ bỗng nhiên dừng lại.
Bạch Vi Vi sợ âm thanh không đủ lớn, cô cố gắng duỗi tay gạt hết đồ trang trí trên bàn xuống.
Nhưng cô lại quên là thân thể của mình quá mức suy yếu, căn bản không có sức lực, tay còn chưa chạm đến đồ trang trí đã ngã xuống sàn nhà lạnh buốt.
Hệ thống: 【Ký chủ, cô hủy dung thì nam chủ sẽ càng chán ghét cô a~~~.】 Ký chủ của nó a~, có gì từ từ nói, sao phải động tay động chân như vậy.
Bạch Vi Vi: "Câm miệng, ngươi chính hệ thống rác rưởi vô tích sự chỉ thích cười trên nỗi đau người khác."
Nhưng hệ thống nói cũng đúng, nếu bị hủy dung thì cơ hội công lược càng thấp nha.
Người con trai nào mà nói vẻ ngoài không quan trọng, kỳ thật đều là ngụy quân tử.
Không có bên ngoài, thì làm gì có ai quan tâm ngươi tốt hay xấu, hiền lành hay độc ác?
Bạch Vi Vi ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc cố gắng xoay người, ngẩng cao mặt, đôi tay chống trên mặt đất, mảnh vỡ của đèn cắm sâu vào lòng bàn tay cô, máu tươi ứa ra.
Bạch Vi Vi đau tới hét lên.
Bản cô nương thật là đáng thương mà, chân đau còn chưa khỏi đã đến tay.
Cô chỉ muốn phát ra tiếng động làm cho người ngoài cửa vào đây thôi mà. Không nghĩ tới chính mình sẽ bị thương nặng như vậy.
Nhưng mà ngay sau đó cửa cũng nhanh chóng bị đẩy ra.
Hàn Chính Vũ đứng ở cửa, sắc mặt khó coi nhìn cô: "Bạch Vi Vi, cô nháo đủ chưa. Cô......"
Anh ta đột nhiên trầm mặc, bởi vì khung cảnh trước mắt thật quá bừa bộn.
Bạch Vi Vi cả người ngã lên trên mảnh pha lê trong suốt, máu đỏ nhuộm đầy đất.
Thân hình mảnh mai khẽ run, sắc mặt trắng