Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit: LoBe
---
Khi cô còn ở thế giới thực, nửa đêm canh ba, hành lang lúc nào cũng phải sáng đèn.
004, ngươi nói gì đó đi. Bạch Vi Vi hơi sợ bóng tối.
Hệ thống nói: 【Trong đêm khuya yên tĩnh, hành lang dài đằng đẵng chìm trong bóng đen, đột nhiên có một giọng hát tràn đầy oán hận vang lên...】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Vi Vi nhìn về cuối hành lang, trái tim đập thình thịch theo từng chữ của hệ thống, rất muốn quay đầu chạy.
Thanh âm âm trầm của hệ thống tiếp tục vang lên:
【Tiếng hát vang mãi không ngừng, con là con ngoan bé bỏng của mẹ, mẹ yêu thương con sợ còn chưa đủ nhiều, khuôn mặt nhỏ hồng hồng làm trái tim mẹ trở nên ấm áp, thắp sáng sinh mệnh của mẹ! Hỏa hỏa hỏa hỏa!】
Bạch Vi Vi cả người đều không ổn, thanh âm sung sướng của hệ thống không ngừng lặp lại hả hỏa hỏa...... Cô xác thật là đang phát hỏa, lửa lớn lắm.
Hệ thống đọc xong lời bài hát hỏi
【Như thế nào, tôi vừa hố cô đúng không? Cô có cảm thấy sợ hãi không, sợ không?】
Bạch Vi Vi cạn lời.
Hệ thống cảm thấy cực kỳ sung sướng
【Cô có gì muốn nói thì cứ nói đi, tôi không ngại được khen nhiều quá đâu.】
Bạch Vi Vi nói: Tôi chỉ muốn chửi tục.
Hệ thống: 【Vậy thì đừng nói nữa.】
Bạch Vi Vi: Cạn cmn lời.
Cuối cùng Bạch Vi Vi cũng dùng tốc độ sên bò, lết tới của phòng Hàn Chính Vũ. Hàn Chính Vũ không muốn nhìn thấy cô. Sau khi anh nhường phòng mình cho cô liền chọn một phòng xa phòng cô nhất mà chuyển vào.
Bạch Vi Vi hít sâu một hơi, vừa muốn hét to một tiếng thể hiện bản thân bị dọa sợ thì tiếng sấm lại vang lên. Cô suýt chút nữa bị dọa tới mức cắn lưỡi.
Bạch Vi Vi xấu hổ liếm liếm môi, quyết định trước tiên gõ cửa rồi biểu hiện sợ hãi vậy. Cô duỗi tay đẩy cửa, cửa vậy mà mà mở ra. Cửa phòng không khóa?
Bạch Vi Vi có chút kỳ quái, bước vào bên trong, phòng rất lớn nhưng rất sạch sẽ. Rõ ràng đèn đang bật, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác âm trầm đáng sợ hơn cả hành lang tối đen như mực kia.
Bạch Vi Vi nhìn thấy vệt nước trên mặt đất, lại nhìn cửa phòng tắm