Editor: LoBe
Bạch Vi Vi nắm chặt ngực, đau quá, đau đến nỗi không cách nào hô hấp, cô biết rằng chính mình sắp chết.
Nhưng cô không cam lòng, tình cảm của mình bị người khác lợi dụng, hơn nữa còn cướp đoạt tất cả mọi thứ của mình.
Thậm chí ba còn chưa biết rõ bản chất của Bạch Dao Dao.
Bạch Vi Vi chợt mở mắt ra, hung hăng duỗi tay kéo lấy quần áo Bạch Dao Dao, khóe mắt căm giận mà nói: Nếu cô dám làm tổn thương ba, tôi giết... giết cô.
Bạch Dao Dao bộ dáng ghét bỏ lập tức ném tay Bạch Vi Vi ra: Cô lo lắng làm cái quái gì? Dù sao cô cũng sắp chết rồi, còn ba ba, chờ đến khi tôi năm hết cổ phần của ông ta trên tay, liền đưa ông ấy đi bồi cô xuống âm phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Vi Vi gầm lên, Cô dám!
Lời nói này như rút cạn sinh lực của Bạch Vi Vi, cô bỗng nhiên cảm thấy trái tim tê rần, trước mắt chợt tối sầm, cả người mềm nhũn.
Đúng vậy, tôi có cái gì mà không dám, mỗi lần cùng cô đóng kịch tỷ muội tình thâm tôi liền không nhịn được mà buồn nôn. Bạch Dao Dao cười nói.
Nước mắt Bạch Vi Vi rốt cục cũng rớt xuống, chảy xuống cũng vì chính bản thân mình ngu ngốc.
Đột nhiên ngữ khí Bạch Dao Dao thay đổi, trở nên vô cùng thống khổ, cô ta nằm bò lên người Bạch Vi Vi Chị, chị làm sao vậy? Diệp đại ca ngươi mau đến xem, chị giống như bệnh tim tái phát...
Bạch Vi Vi cố hé mắt, nhìn đến Diệp Vũ Hiên đi tới, khí tràng mạnh mẽ, gương mặt tuấn mỹ, biểu tình lại lạnh nhạt đến đáng sợ, tựa hồ vị hôn thê sắp chết như cô cũng không đáng để anh ta quan tâm.
Đi theo anh ta tới còn có ba ba.
Ba ba... Bạch Vi Vi đã không còn sức nói chuyện.
Bạch Vi Vi cảm thấy linh hồn của chính mình thoát ra khỏi cơ thể, nổi trôi trước mặt ba ba.
Bạch Dao Dao vẻ mặt dối trá bi thương, Chị, chị đừng bỏ em lại, tại sao chị lại không uống thuốc chứ? Chị vì cái gì mà không cẩn thận, chị đi rồi thì sau này em biết sống với ai đây???
Bạch Vi Vi cảm thấy thật sự ghê tởm, lại luyến tiếc vì mình chết đi thì không còn ai vạch trần bộ mặt thật của