Edit: Na
Beta: LoBe
* * *
Hàn Chính Vũ đi rồi, Bạch Vi Vi nằm trên giường nhíu mày.
Anh rời đi cả ngày đều không có về, trước đây, sau khi cô tỉnh dậy, Hàn Chính Vũ hầu như đều ở bên cạnh. Mà hôm nay lại bỗng nhiên mất tích.
Xem ra chuyện Bạch Vi Vi khôi phục ký ức đối với Hàn Chính Vũ là một đả kích vẫn rất lớn. Phỏng chừng đến ngày mai anh mới có thể khôi phục lại tinh thần, đối mặt với cô.
Bạch Vi Vi quyết định ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mới có tinh thần đối mặt với nam nhân Hàn Chính Vũ thông minh nhưng trong ngoài không đồng nhất kia. Đang mơ màng, chợt Bạch Vi Vi ngửi thấy mùi khói thuốc. Bạch Vi Vi lập tức bừng tỉnh, quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Chính Vũ ngồi ở bên cạnh, kẹp thuốc lá trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tỉnh?" Hàn Chính Vũ ấn mẩu thuốc lá vào gạt tàn, thanh âm bình đạm không nghe ra cảm xúc gì.
Trong mắt Bạch Vi Vi hiện lên một tia chột dạ, lập tức dùng tay dụi mắt, nói nhỏ trong miệng: "Anh trai.."
Hàn Chính Vũ lạnh giọng:
"Bạch Vi Vi, cô còn định lừa tôi tới khi nào?"
Giọng nói Bạch Vi Vi bắt đầu phát run:
"Anh trai, anh đang nói gì vậy?"
Hàn Chính Vũ nhìn bộ dáng chết cũng không hối cải của cô, đột nhiên cười lạnh:
"Có đôi khi tôi cảm thấy chính mình thật ngu xuẩn, mọi chuyện rõ ràng như vậy, thế nhưng vẫn coi cô thành đứa bé kia."
Bạch Vi Vi trên mặt xuất hiện một tia cực kỳ bi thương.
"Xoay tôi xung quanh cô như một thằng ngốc, rất vui sao?"
Bạch Vi Vi giật giật môi, rốt cuộc nhịn không được nói: "Anh đã biết?"
Hàn Chính Vũ bỗng nhiên đứng lên, tay vươn tới trực tiếp bóp lấy cổ cô, nhưng lại không biết nghĩ đến cái gì, liền buông tay ra. Sau đó xoay người đá đổ ghế.
Trong đêm yên tĩnh, lại đặc biệt kinh tâm động phách.
Hàn Chính Vũ quay đầu lại, trên mặt đầy sát khí đến đáng sợ:
"Thế nào, nhìn thằng nhóc từ trước đến giờ vẫn luôn chán ghét cô, cuối cùng lại yêu cô, cô cao hứng lắm sao?"
Ánh mắt Bạch Vi Vi mang theo hơi nước, cô vô