Edit: Sady
Hàn Chính Vũ hoảng sợ đến thất thố, anh duỗi tay liều mạng che lại miệng vết thương của cô, "Đừng nói nữa, anh đưa em đến bệnh viện, em sẽ không có việc gì đâu."
Bạch Vi Vi vẫn dịu dàng nói: "Từ đó về sau, em không còn là em nữa, anh vui thì em cũng cảm thấy hạnh phúc. Anh khó chịu thì em sẽ khóc thút thít."
【Đinh, độ hảo cảm của nam chủ là 93. 】
Bạch Vi Vi nói: "Còn nhớ rõ năm ấy, ba em biết em thích anh, định cho người giết anh. Em nói dối là chúng ta yêu nhau, nếu anh chết thì em cũng không thiết sống nữa."
【Đinh, độ hảo cảm của nam chủ là 95. 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Bạch Vi Vi vô cùng thâm tình, "Em uy hiếp anh kết hôn với em, là vì nếu anh không lấy em, ba em sẽ giết anh. Ba mẹ em đã chết, anh cũng được tự do, từ nay về sau.. Em sẽ không quấn lấy anh.."
Không quấn lấy anh nữa..
Hàn Chính Vũ tê tâm liệt phế, anh cắn môi, gần như cắn ra máu, "Không, anh muốn em quấn lấy anh. Em quấn lấy anh nhiều năm như vậy, em không thể rời anh khi anh yêu em."
【Đinh, độ hảo cảm của nam chủ là 97. 】
Bạch Vi Vi cười, máu từ môi cô chảy xuống bị nước mưa làm nhạt đi, cô gian nan vươn đôi tay, suy yếu che lỗ tai anh.
【Hiệu lực thuốc kéo dài sinh mệnh còn lại năm giây.. 】
"Anh, sét đánh kìa."
Cô nhẹ nhàng nói.
Một tiếng tiếng sấm vang lên.
Hàn Chính Vũ dùng sức cầm lấy tay cô, giọng nói run rẩy, "Bác sĩ sẽ nhanh chóng tới, em cố gắng chống đỡ.."
【Đinh, độ hảo cảm của nam chủ đạt 100. Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ công lược lần này, hoàn thành. 】
【Hiệu lực thuốc kéo dài đã hết, ký chủ chuẩn bị thoát. 】
Bạch Vi Vi phát hiện một cỗ thống khổ kịch liệt kéo đến, sau khi thuốc kéo dài không còn hiệu lực, đau đớn giống như thủy triều vọt tới.
Nụ cười của cô suýt nữa không giữ nổi, sắc mặt trong nháy mắt càng thêm trắng