Editor: LoBe
Cv-er: Kỷ Kỷ
_____________
Hàn Chính Vũ hướng người hầu nói, Để ý Bạch Vi Vi, không được để cô ta xuất hiện trước mặt người khác.
Bạch Vi Vi sợ hãi nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, duỗi tay bắt lấy tay áo Hàn Chính Vũ, Ca ca......
Hàn Chính Vũ đối với cách xưng hô của một người trí lực như Bạch Vi Vi cũng không có hứng thú sửa lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta duỗi tay khẽ dùng sức bẻ tay Bạch Vi Vi ra, đau đến mức suýt chút bẻ gãy tay cô luôn.
Sau đó Hàn Chính Vũ vô cùng tiêu sái mà ném cho cô một bóng dáng lãnh khốc, trực tiếp xoay người rời đi.
Người hầu tiến tới, Bạch tiểu thư, xin cô đi theo tôi tới phòng khách.
Bởi vì Bạch Vi Vi làm quá phận, nên cho dù chưa ly hôn nhưng Hàn Chính Vũ buộc tất cả người làm không được gọi cô là Hàn phu nhân, cho nên chỉ có thể gọi tiểu thư.
Bạch Vi Vi nháy đôi mắt to tròn mờ mịt hơi nước, đáng thương hề hề hỏi: Vậy ca ca ở đâu?
Bạch Vi Vi vốn dĩ lớn lên vô cùng nhỏ xinh đáng yêu, làn da trắng nõn trong suốt, tuy rằng đã không còn là tiểu hài tử, nhưng khi giả dạng bị suy giảm trí lực thì cũng không khiến người khác chán ghét.
Người hầu sửng sốt, đối với Bạch Vi Vi không hề có một tia ác cảm, nhưng cũng không dám nói gì với Bạch Vi Vi, sợ bị Hàn Chính Vũ đuổi đi.
Cho nên người hầu cẩn thận đưa Bạch Vi Vi tới phòng khách, đỡ cô ngồi lên ghế Sofa liền rời đi, không dám ở lại nửa giây.
Bạch Vi Vi nhìn đến cánh cửa vừa đóng lại, tâm trạng căng cứng giờ mới được thả lỏng xuống.
Trên mặt Bạch Vi Vi không còn lấy nửa điểm của một ngốc tử, chỉ còn nồng đậm mỏi mệt.
Hệ thống: 【Ký chủ lớn như vậy còn giả bán manh, vô cùng cay mắt. 】
Bạch Vi Vi hừ lạnh: Bằng không ngươi muốn ta làm sao bây giờ? Đây là kịch bản gì đây, loại nữ nhân như Bạch Vi Vi, Hàn Chính Vũ không bóp chết cô ta liền vô cùng nhân từ, còn làm anh ta yêu Bạch Vi Vi? Ngươi muốn làm ta chết đúng không?.
Hệ thống ủy khuất: 【Ký chủ, nội dung kịch bản đều là thư viện hệ thống tự động tuyên bố, ta lại không có quyền lợi tự mình chọn.】
Bạch Vi Vi cười lạnh, Cứ cho là ngươi không chọn được nhiệm vụ, thì phải giúp ta một chút chứ, vậy mà cũng không thương ta