Editor: Ngạn Tịnh.
“Cố ca ca, anh uống nước trái cây không?”
“Ừm, để đó đi.” Văn kiện trên tay còn rất quan trọng, anh muốn xử lý cái này xong lại uống, thế nhưng, lúc anh nhìn chằm chằm vài máy tính lại phát hiện có một đạo ánh mắt vẫn luôn dán trên người anh.
Cực kỳ nóng bỏng.
“...”
Anh ngừng tay, bưng nước dưa hấu lên, nhấp một ngụm.
Sau khi uống một ngụm, cô vẫn nhìn anh, Cố Mặc Trình bất đắc dĩ, chỉ có thể uống cạn một ly nước dưa hấu, xong mới bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Tiếng ngón tay gõ bàn phím rất có quy luật, ánh mắt của cô gái làm anh hoàn toàn không buông lỏng tim được, ngẩng đầu, “Thiên Di, em có chuyện gì có thể nói thẳng.”
“A.” Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, sau đó có chút chờ mong nhìn Cố Mặc Trình, “Cố ca ca, vậy em nói thẳng, em... Muốn xin anh giúp một chuyện.”
“Giúp chuyện gì?”
Cố Mặc Trình vừa hỏi những lời này, Lục Nhất Lan liền vọt tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng cọ cọ hắn, “Đồng ý nha!”
Trái tim đột nhiên bị đánh trúng, Cố Mặc Trình nhìn bộ dáng làm nũng của Lục Nhất Lan, cả người lập tức tước vũ khí đầu hàng, “Được.”
Không cần hỏi nguyên do, Cố Mặc Trình cảm thấy, cho dù là giết người phóng hỏa, anh cũng hoàn toàn không từ chối được yêu cầu của cô.
Chớp mắt một cái, di ngôn lúc lâm chung của Thiên lão đại hiện lên trước mắt.
Đừng để con bé gả cho một người đàn ông mạng giắt trên lưng quần, ăn bữa hôm lo bữa mai.
Đột nhiên rút tay về, anh ôm máy tính, “Anh có việc, đi phòng ngủ đây.”
“A được, chờ anh ra tới, em lại nói cho anh phải làm gì.”
“... Được.”
Người đàn ông bược vào phòng ngủ, Lục Nhất Lan cũng lên lầu. Lúc cô mặc bộ váy công chúa hoa lệ tới định gõ cửa phòng ngủ Cố Mặc Trình, lại nghe được câu chuyện Người Đẹp Ngủ Trong Rừng.
“Hoàng tử nghe nói, ở một quốc gia xa xôi, có một vị công chúa đang ngủ say...”
Bên trong, Cố Mặc Trình ngây ngẩn cả người. Anh nhấp môi, trong tay nắm chặt trang giấy cũng chậm rãi có chút nhăn, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng? Anh dường như nghe thấy gì đó, là cô đang đọc sao?
Ấn ký chất
lỏng khô cạn trên trang 16, giọng nói ưu nhã êm tai ngoài kia, anh thất thần trong nháy mắt, sau đó, Cố Mặc Trình nhịn không được đứng lên, đứng ở cửa.
Ở chỗ này, anh thấy rõ ràng Lục Nhất Lan ở trên sô pha phòng khách.
Quần áo trên người cô rất hoa lệ, hòa lẫn với chiếc sô pha màu sợi đay, ánh mắt nhàn nhàn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên gương mặt trắng nõn của Lục Nhất Lan lộ ra vài phần ánh sáng nhàn nhạt, cô đang đọc câu lời kịch kia.
“Hoàng tử, là chàng đã đến rồi sao?”
Có lẽ là nghe được tiếng mở cửa, cô bỗng nhiên nâng mắt, bốn mắt nhìn nhau, Cố Mặc Trình thấy bên trong ánh mắt của Lục Nhất Lan, là mê đắm, mong đợi, ái mộ, cùng với kinh diễm thật sâu.
Công chúa ngủ say trăm năm, chợt vừa mở mắt ra, liền thấy hoàng tử trong mộng của nàng.
Cô từng bước một đi tới.
Tiếng giày cao gót trên sàn nhà phát ra tiếng vang có quy luật, một tiếng lại một tiếng, phảng phất như nhịp tim của Cố Mặc Trình, từ bình tĩnh đến máu nóng sôi trào.
Lục Nhất Lan ngừng trước mặt anh.
Cô vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng dán trên mặt Cố Mặc Trình.
“Hoàng tử, chàng đã đến rồi.”
“...”
“Công chúa.” Có lẽ là vì không khí quá tốt, giờ phút này Cố Mặc Trình thế nhưng có cảm giác bản thân đang chìm trong mộng, mà Lục Nhất Lan, chính là nàng công chúa đẹp nhất trong giấc mộng của anh.
“Em rất vui vì chàng đã đến.”
Lục Nhất Lan mang đôi giày cao gót 8cm, chiều cao với Cố Mặc Trình đã không còn chênh lệch lớn như trước, trong ánh mắt cô chợt lóe qua tia sáng đen, bưng một bộ dáng công chúa thánh khiết, cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng rơi một nụ hôn trên má Cố Mặc Trình.
“Em đã đợi chàng gần trăm năm.”
“Thình thịch.” Đây là tiếng tim đập của ai?