Editor: Ngạn Tịnh.
Lại một tuần, cuối cùng Lục Nhất Lan cũng nhận được tin tức chuẩn xác, hai ngày sau Cố Mặc Trình sẽ trở lại thành phố A.
Tâm tình cô rất vui sướng, học xong khóa buổi chiều, Lục Nhất Lan lắc lư ở cửa chuẩn bị chờ Trần Nhạc đến đây đón cô. Ngay lúc này, một chiếc Bugatti bỗng nhiên ngừng trước mặt cô.
Ban ngày mặt trời rực rỡ, không khí lại có chút lạnh.
Lục Nhất Lan phát hiện không thích hợp, xoay người muốn đi, thế nhưng người trên xe đã đi xuống, người đàn ông đi đầu trong tay còn cầm súng, “Thiên tiểu thư, súng không có mắt đâu.”
“...”
Bị người bắt cóc lên xe, Lục Nhất Lan nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt híp lại, “Anh là Đông Phương Dự?”
“Thiên tiểu thư có ánh mắt thật tốt.” Lúc Đông Phương Dự cười rộ lên cả khuôn mặt đều trở nên sinh động, nếu nói trong bóng tối, Cố Mặc Trình là một thanh dao sắc bén không cách nào che được sát ý, vậy thì hắn đích xác là một con cáo già.
Toàn thân, đều tự mang buff hảo cảm.
“Anh tới tìm tôi, là có chuyện gì?”
“Vậy còn phải hỏi Cố Mặc Trình nhà cô một chút, thường thường khiêu khích tôi, rốt cuộc là có ý gì?” Khẩu khí của Đông Phương Dự mang theo chút sát ý, “Chỉ là không hiểu, Đông Phương Dự tôi ở thành phố A sống rất yên bình, sao anh ta lại không có mắt như thế, muốn cướp địa bàn của tôi, hử?”
Lời này không biết là nói cho ai nghe.
Lúc này, trên tay Lục Nhất Lan nhiều thêm một cái di động, còn có, bên hông cô, cũng có thêm một vật thể hình trụ lạnh lẽo.
“Thiên tiểu thư, Cố Mặc Trình đã rất lâu không về nhà rồi đúng không, gọi điện thoại cho anh ta thăm hỏi một chút đi.”
“...”
Lục Nhất Lan không nhúc nhích.
Súng bên hông lại nhích tới một chút, “Cô không sợ.”
Ngón tay bấm một dãy số, rất nhanh, điện thoại liền được nhận, giọng nói của Lục Nhất Lan rất dịu dàng, “Cố ca ca.”
Cố Mặc Trình đang ở mộ viên nghe thấy giọng nói của cô, trong lòng dâng lên vài phần xúc động, “Thiên.”
“Em----“
Di động bỗng nhiên bị đoạt, Lục Nhất Lan nhìn Đông Phương Dự, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
“Cố Mặc Trình, em gái nhỏ của anh bây giờ đang ở trên tay tôi, nếu anh không muốn thấy cô ta chia năm xẻ
bảy, buổi sáng ngày mai, nhớ rõ tới tìm tôi.”
Không đợi người đối diện nói chuyện, Đông Phương Dự liền trực tiếp ngắt điện thoại.
“Hệ thống!”
“Xin chào ký chủ.”
“Giá trị tín ngưỡng có thể cho tôi một đoạn thời gian có được vũ lực siêu quần không?” Lục Nhất Lan thật sự rất khó chịu với Đông Phương Dự.
Hệ thống tích tích hai tiếng, “Ký chủ có thể dùng 100 giá trị tín ngưỡng mua sắm năng lực võ thuật cao cấp, cần dùng 100 giá trị tín ngưỡng, số lần sử dụng: 1, thời gian sử dụng: 1 ngày.”
“Xin hỏi có mua hay không?”
“Không.” Ha ha, Lục Nhất Lan cảm thấy ngày mai trực tiếp vả mặt Đông Phương Dự càng sảng khoái hơn.
Bên kia.
Sau khi Cố Mặc Trình nghe tiếng ‘tút tút’ trong điện thoại, lập tức đứng lên.
Đốt một tờ tiền giấy cuối cùng trước mộ Thiên Kính, thần sắc anh lạnh thấu xương, Trần Khoái ở bên cạnh hỏi, “Lão đại, anh xảy ra chuyện gì?”
“Trở về thành phố A.” Sát khí trong mắt Cố Mặc Trình bay ra, “Đi giết chết những người đó.”
Là anh không bảo vệ tốt được cô, nếu không sao có thể để chuyện như vậy xảy ra.
Máy bay trực thăng xẹt qua bầu trời, tốc độ cực nhanh, Cố Mặc Trình dựa vào trên ghế, “Trần Khoái, gọi điện thoại cho Đông Phương Dự.”
“Vâng, lão đại.”
Điện thoại rất nhanh liền được nhận, giọng nói bên kia có chút lười biếng, Cố Mặc Trình nắm chặt tay, “Đông Phương Dự.”
“Cố lão đại à...”
“Nếu cô ấy thiếu một sợi lông tơ, tôi sẽ nghiền anh thành tro.”
Đông Phương Dự cười nhạo một tiếng, “A, bây giờ Thiên tiểu thư vẫn còn lành lặn, nếu ngày mai anh không tới, cô ấy mới có chuyện.”
“Ừ, cô ấy không có việc gì là tốt.”
Biết được Lục Nhất Lan rất tốt, Cố Mặc Trình tắt điện thoại.
Trần Khoái có chút lo lắng, “Lão đại, anh nói xem bọn họ có thể sẽ đưa ra điều kiện gì?”