Edit: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh
“Được rồi, tới ăn bánh kem đi.”
Chỉ có ba người, quá trình sinh nhật khá đơn giản, Lục Nhất Lan thấy bà Tần bắt đầu cầm dao cắt bánh, giơ tay.
“Dì, còn chưa cắm ngọn nến nữa.”
Lục Nhất Lan lấy từ bên cạnh ra mười tám cây nến nhỏ, từng cây từng cây cắm vào bánh kem, cô rất cẩn thận, Tần Thanh ở bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng bỗng nhiên có chút rung động.
Đến khi bật lửa đốt mười tám cây nến này cháy lên, những ngọn lửa nhỏ màu cam vàng nhẹ bay lên, giọng hát thanh thúy dễ nghe của cô gái trẻ biến thành một khúc ca chúc mừng sinh nhật động lòng người.
Điệu rất đơn giản, anh ngày thường không thích bài hát này, nhưng hôm nay ——
Anh có chút cảm động.
“Lớp trưởng, cầu nguyện, thổi ngọn nến đi.”
Tần Thanh trực tiếp bắt đầu thổi ngọn nến, Lục Nhất Lan giữ chặt anh, “Nguyện vọng đâu?”
“Vô dục vô cầu, không có nguyện vọng, tớ muốn thổi ngọn nến.”
Mười tám cây nến là tất cả cùng nhau thổi tắt, sau khi cắt bánh xong, bà Tần bỗng nhiên nói: “Tần Thanh à, mẹ có chút việc phải đi một chút, con chiêu đãi bạn học của con cho tốt.”
“……”
Tần Thanh cảm giác mẹ của mình cứ như vậy mà vô tình vứt bỏ mình.
Bà đi rồi, anh yên lặng quay đầu nhìn Lục Nhất Lan, không biết vì sao, anh cảm giác bản thân thấy được một con sói trong rừng hoang vu, chính là cái loại sói đói nhìn thấy được con mồi, hai tròng mắt tỏa ánh sáng.
“Tần Thanh.”
“Hửm?”
Cô bình tĩnh nhìn Tần Thanh, hỏi: “Cậu cảm thấy bản thân cả đời sẽ vô dục vô cầu sao?”
“Cả đời quá dài, tớ sẽ không thể trả lời cậu.” Anh ăn một miếng bánh kem.
“Tớ muốn hỏi, cậu thích tớ sao?”
Trực tiếp hỏi thật như thế, Tần Thanh lập tức liền đứng lên, anh cảm thấy anh dường như không thể đối mặt với công kích tình cảm mãnh liệt của Lục Nhất Lan.
Cô nhóc này giống như là Tam Vị Chân hỏa, rất khó diệt.
“Tần Thanh, cậu đang trốn tránh.” Hai mắt Lục Nhất Lan tỏa ánh sáng, “Nếu không chột dạ, cậu chạy cái gì.”
Hoạt động bước chân của anh dừng lại ngay lập tức, mục tiêu đi đến từ phòng ngủ lại biến thành WC, “Tớ muốn đi vệ sinh.” Hắn chỉ vào WC.
“Cậu bắt đầu khẩn trương.”
“……”
“Tần Thanh, cậu nói cho tớ biết, đối với tớ cậu có cảm giác hay không.” Lục
Nhất Lan ngăn Tần Thanh ở trước mặt.
“Cậu tới nhà của tớ, chính là muốn hỏi cái này?” Biểu tình trên gương mặt Tần Thanh dao động cũng không lớn.
“Bây giờ tớ không thể trả lời cậu.”
Ánh mắt Lục Nhất Lan sáng ngời, “Đó chính là có khả năng đúng phải không?”
“Mọi việc đều có khả năng.” Hoàn toàn chính là lời ba phải, Tần Thanh cảm giác lòng bàn tay của mình bắt đầu ra mồ hôi, đúng, là ra mồ hôi.
Anh hít vào thở ra thật sâu, Lục Nhất Lan thật đáng sợ, hỏi thật chặt, thật sắc bén.
“Tớ muốn đi WC, cậu ngăn không cho tớ đi, là muốn cùng tớ đi vào sao?”
Lục Nhất Lan nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh, hơi hơi mỉm cười, rồi mới nheo nheo mắt, “Tớ muốn nha, cậu sẽ cho tớ vào sao?”
“Thật ra tớ cũng muốn phi lễ muốn coi.”
Sắc mặt người nọ trầm xuống, dường như có chút thẹn quá hóa giận đi vụt lên phía trước, Lục Nhất Lan quan sát cẩn thận, rất dễ dàng nhìn ra bước chân của anh có chút không quy luật, sườn mặt tự nhiên nghẹn lên màu đỏ.
Một là thẹn thùng, hai là tức giận.
Cảm giác cái trước chiếm phần đúng hơn, sau khi nói hết lời trong lòng ra, Lục Nhất Lan ngồi vào vị trí tiếp tục ăn bánh kem.
Trong WC Tần Thanh nhìn chính mình trong gương, dội nước lạnh lên mặt, rồi mới bắt đầu tự hỏi.
Anh phát hiện anh không thể nghiêm túc từ chối Lục Nhất Lan.
Tần Thanh tự tin, thông hiểu mọi việc, một khi anh không thể kiên quyết phản đối, chính là lập trường bắt đầu dao động.
Không hề nghi ngờ, anh dao động chỉ có thể minh chứng cho một việc.
Cái tên Tô Tiểu Tiểu này ở trong lòng anh, đã không còn là Tô Tiểu Tiểu như trước, hẳn đã có thêm cái tiền tố.
Tần Thanh cực có hảo cảm với bạn học nữ này.