Editor: Ngạn Tịnh.
Bắt đầu từ Tấn Quốc năm 36, ta tám tuổi, liền... Dùng sách vở, ghi nhớ một chút chuyện.
Tấn Quốc năm 66.
Ba mươi năm qua đi, nàng đã đi mười bốn năm, ta cũng già rồi, sắp đến tuổi đi theo nàng.
Quyển sách này, vẫn luôn được cất giữ.
Hôm nay, đánh nhau với Ngũ hoàng tử.
Có ta ở, sẽ không để bất luận kẻ nào, khi dễ hoàng huynh.
Bất luận kẻ nào! Cho dù tan xương nát thịt, cũng sẽ không!
Hôm nay, nghe những người khác nói ca ca không có tư cách làm Thái Tử.
Đám người bọn họ hiểu cái gì, ta không phải vì người khác, là ca ca! Huynh ấy là tốt nhất, nếu trong thiên hạ phải cos người xưng Đế, vậy nhất định là ca ca!
Hôm nay, tộc của ta suy thoái, những người đó, xem nhẹ ta và ca ca.
Ta hiểu được, nên làm cái gì, sứ mệnh là cái gì.
Cho dù ca ca không làm Hoàng Đế, ta cũng có thể che chở huynh ấy, bảo hộ huynh ấy một đời chu toàn!
Hôm nay, ca ca phải bị tứ hôn.
Đời này, ta có lẽ cũng không quên được loại cảm giác này, chán ghét cực đoan người khắc chen vào giữa ta và ca ca! Cho dù là ai, ta đều căm ghét nàng!
Hôm nay, bị lập làm Thái Tử!
Thành Thái Tử! Thề, cuộc đời này, vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không làm trái tất cả mệnh lệnh của ca ca, huynh ấy, chính là ta, ta, chính là huynh ấy.
Tuyệt sẽ không bởi vì thành Thái Tử, liền tự cao tự đại. Ta sẽ giống như trước kia, bảo hộ ca ca! Một đời một thế!
Hôm nay, biết ca ca, là một nữ tử.
Không thể tin được!
Không thể tin được! Không thể tin được! Không thể tin được! Chen lấn trong vô số hỗn loạn không thể tin được, thế nhưng còn có một cỗ vui vẻ kỳ lạ, có phải ta điên rồi hay không?
Hôm nay, biết bản thân yêu tỷ tỷ.
Yêu, chính là yêu, muốn kháng cự, kháng cự không được, dù sao cũng là nàng, nàng tốt như vậy.
Hôm nay, đi Giang Nam.
Loạn luân, sẽ không tốt với thanh danh của tỷ tỷ, hơn nữa tỷ tỷ dường như cũng không thể tiếp nhận được. Đi Giang Nam một chuyến, nói không chừng còn có thể khống chế được tình cảm của chính mình.
Hôm nay, biết có người gây bất lợi với tỷ tỷ.
Từ một khắc kia, ta biết, bản thân có lẽ phải trở thành một Đế Vương giết huynh diệt cha, ta liền biết, cho dù tất cả bọn họ
cộng dồn với nhau, trọng lượng kia, cũng kém tỷ tỷ rất nhiều.
Chờ ta trở lại, giết không tha.
Hôm nay, đăng cơ.
Một khắc ta vui sướng nhất, không phải vạn người quỳ xuống với ta, mà là ta quỳ xuống trước tỷ tỷ.
Cười một cái, nhiều năm qua, ta đều muốn quỳ gối trước mặt nàng, đúng lý hợp tình nói, ta muốn che chở người, người, đứng sau lưng ta đi.
Hôm nay, một đêm sai lầm.
Ta si ngốc, ta thế nhưng muốn... Thế nhưng lại muốn, một chút cũng không hối hận, quá kích động, chết cũng không tiếc.
Hôm nay, ở bên nhau.
Qúa bình đạm rồi, tỷ tỷ đồng ý với ta, thật sự đồng ý với ta rồi.
Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không có người nào sẽ vui vẻ hơn ta, lòng ta duyệt người, cuối cùng người cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một cái.
...
Trong lúc đó còn có rất nhiều, sau cùng, cơ hồ chỉ còn mấy câu.
Hôm nay, nàng bị bệnh.
Nhất định phải tốt lên.
Nàng bị bệnh.
Nhất định phải tốt lên.
Phải tốt lên, nhất định phải tốt lên, sẽ, ta chờ nàng, nàng sẽ tốt lên.
Hôm nay, nghe thấy cái từ hồi quang phản chiếu.
...
Nàng đi rồi.
Ta nhớ nàng.
Tỷ tỷ, ta mơ thấy người, ta rất vui vẻ.
Vì sao lại không mơ thấy nàng?
Không mơ thấy nàng, ngủ không được.
Ta lại mơ thấy tỷ tỷ, không muốn tỉnh lại.
Nàng đã một tháng không tới thăm ta.
Mười năm.
Cung điện Thái Tử, hương vị của nàng, đều bị ta cọ sạch sẽ.
Muốn, bào mồ nàng nhìn xem, nàng có ở bên trong hay không.
Ta không tin, tỷ tỷ đi rồi.
Sau đó.
Ta thật sự đào mồ nàng lên, một mình, dùng tay, vì không làm bẩn nàng.
Lại sau đó, ta thấy một đống xương trắng.
Vì thế, ta đốt quyển sách này cho nàng.
Tỷ tỷ, cho dù ở cầu Nại Hà, cũng xin đừng quên, thâm tình của ta.
Bởi vì, ta muốn người chờ ta, chờ đến ngày nào đó, ta sẽ đi tìm người.
Muốn nghe tỷ nói một câu, a, Tử Ngọc, đệ đã tới rồi.
Ta chờ đệ, đã lâu lắm rồi.