Editor: Ngạn Tịnh.
Sau khi rời giường, Lục Nhất Lan đi theo ra bên ngoài ăn bữa sáng.
Ăn ăn, Diệp Hàn An bưng trứng chiên tới bỗng nhiên nói ra một câu, “Ngày hôm qua xảy ra chút chuyện.”
“...”
Lục Nhất Lan tay cầm đũa, mí mắt nhảy nhảy, “Hôm qua em uống say, đã xảy ra chuyện gì?”
“Ừm...” Diệp Hàn An hơi hơi mỉm cười, “Là đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Nụ cười vi diệu kia của người đàn ông làm Lục Nhất Lan có chút nao nao, cô ngước mắt, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh nói ra mặt em sẽ đỏ.” Diệp Hàn An ngẩng đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô.
Lục Nhất Lan phụt một tiếng, “Anh còn học em à...”
“Đúng, em muốn nghe không?” Ánh mắt người đàn ông sáng quắc nhìn cô, giống như lập tức liền sẽ tiết lộ ra bí mật tuyệt thế gì đó vậy.
“Muốn chứ.” Dù sao cô một chút cũng không sợ.
Giơ tay, uống lên một ngụm nước, bên kia người đàn ông bỗng nhiên phát ra một câu, “Ngày hôm qua, em cầu hôn anh.”
“Phụt----“
“Anh nói cái gì cơ?” Trong đầu Lục Nhất Lan nhét đầy ký hiệu không biết tên, trà phun từ miệng cô ra, phun đầy khắp bàn, Diệp Hàn An cũng không thể may mắn tránh khỏi, phun một ít lên mặt.
Nhưng anh cũng không chê, mà là chậm rãi bắt đầu lau nước trà trên mặt mình, ngước mắt, “Em không muốn thừa nhận?”
“!”
“Cái gì, sao em chẳng nhớ gì cả?” Lục Nhất Lan đưa ra nghi ngờ, người đàn ông đối diện bày ra bản thân có định lực cực tốt, không nháy mắt, không cúi đầu, không chột dạ, không đỏ mặt.
Cực kỳ cực kỳ cực kỳ nghiêm tục, trong con ngươi đen nhánh kia, tất cả đều lu mờ, chỉ có một mình bóng dáng của Lục Nhất Lan.
Trái tim bỗng nhiên có chút rung động, Lục Nhất Lan lung tung lắc đầu, “Đừng ủy khuất như vậy, hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Nhất Lan nghiêng tai lắng nghe, Diệp Hàn An chủ động kể lại mọi chuyện đã ‘xảy ra’ tối hôm qua.
Hôm qua cô uống say, Mẫn Mẫn gọi điện thoại cho anh, bảo anh đi cứu viện.
Rồi mới trở về, Diệp Hàn An nói Lục Nhất Lan ở trên xe đã phát điên trong lúc say rượu, cường hôn anh, sau đó anh ôm
người trở về, anh vốn dĩ chuẩn bị tới sô pha ngủ, nhưng Lục Nhất Lan lại lôi kéo không cho anh đi.
Nói rất nhiều lời nỉ non, anh cũng nghe không rõ lắm, nhưng cuối cùng, Lục Nhất Lan nói một câu rất rõ ràng.
“Diệp Hàn An, tên ngốc nhà anh, nguyện ý gả cho em không?”
Hồi ức của Diệp Hàn An đến đây là kết thúc, anh dịu dàng nhìn Lục Nhất Lan, “Tuy rằng anh không ngốc, nhưng là em cầu hôn, anh chấp nhận rồi.”
“...”
Lục Nhất Lan gãi gãi tóc, sao cô một chút ấn tượng cũng không có nhỉ?
Uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc mà.
Cô có chút lạnh nhạt, Diệp Hàn An có chút đau lòng, “Bây giờ em muốn phủi mông không chịu trách nhiệm sao?”
“Không phải, em, em cảm giác có chút rối rắm.” Lục Nhất Lan ngước mắt, “Anh không cảm thấy có chút quá nhanh sao? Em còn chưa gặp qua cha mẹ của anh, hai chúng ta đã bàn chuyện cưới hỏi rồi...” Không đúng nha!
Lục Nhất Lan lại rối rắm, bình thường những lời này không nên phát ra từ bên gái mới đúng.
“Như vậy à.” Diệp Hàn An thở dài một hơi, giúp đỡ Lục Nhất Lan thu dọn bàn ăn, “Anh không bức em.”
Không khí sau đó thoáng có chút trầm tĩnh, Lục Nhất Lan muốn đi làm, Diệp Hàn An muốn đưa, lúc cô xuống xe, anh nói, “Thời gian một tuần, em có thể suy xét thật kỹ hay không?”
“Một tuần?”
Vậy cũng quá nhanh rồi.
Dưới ánh mắt như tia X quang của người đàn ông, Lục Nhất Lan bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, rồi mới lui về sau hai bước, “Em sẽ suy xét thật kỹ.”
“Vậy anh chờ, tin tức tốt của em.”
Xe đi rồi, Lục Nhất Lan vẫn còn ngây ngốc, sao bỗng nhiên mọi chuyện lại tiến triển như vậy chứ?
Chỉ qua một hồi tiệc khánh công, sao cô lại cảm giác như mình vừa bị bức hôn vậy?