[Xuyên Nhanh] Nam Thứ !! Đừng Chạy

Thái tử là tra nam (4)


trước sau

Nghe đủ rồi Ninh Vũ mới nhẹ nhàng bước vào.. tất cả mọi người đều im lặng..

" Tham kiến thái tử phi.."

Đồng loạt quỳ xuống.. tuy nhiên cô nhìn thấy có một vài thành phần bằng mặt mà không bằng lòng..

Nhàn nhã nhấp trà.. cô cũng không vội cho họ đứng lên.. còn tận lực đem sát khí của mình phóng thích..trong lòng mỗi người đều có tâm tư.. Thái tử phi như trở thành một khác.. khí thế này có lẽ còn vượt qua cả Thái tử..

" Miễn lễ.."

" Tạ Thái tử phi.."

" Hôm nay bản cung gọi tất cả mọi người đến đây.. chỉ là nói chuyện phiếm một chút thôi... cũng không có gì đâu.."

Một đám hạ nhân đổ mồ hôi lạnh.. nói chuyện phiếm sao?? Họ không tin..

" Thu Thu em nói xem con thỏ mà ta yêu thích đã cắn ta có kết quả ra sao.."

" Dạ Thu Thu đã đem đi hầm canh bổ cho người rồi ạ.."

Lời vừa nói ra có một số người mặt đã tái dần.. Thái tử phi sao tự dưng lại thay đổi tính cách lớn như vậy..

" Tiểu Linh ngươi nói xem canh thỏ này liệu có ngon không?? Hay lát nữa ta đưa ngươi một phần.."

Tiểu Linh nghe đến tên mình thì run rẩy.. nhưng vẫn cố trấn tĩnh đáp lại..

" Tiểu Linh cảm tạ Thái tử phi quan tâm.. nô tì không dám nhận.."

Ninh Vũ ngịch nghịch chén trà cũng không tiếp lời của nàng ta...

Cạch.. tiếng chén ngọc chạm bàn làm ai nấy đều cứng người..

" Ồ.. ngươi không dám nhận .. Vậy mà dám nhận lời người khác bỏ thứ không nên bỏ vào thuốc hàng ngày của ta.."

"Oan quá.. Thái tử phi nô tì không có.."

Nàng ta quỳ xuống khóc nấc lên.. tựa như mình rất oan uổng..

" Vậy sao??"

" Thu Thu em đưa thứ mà em tìm được trong phòng của Tiểu Linh ra đây.."

" Dạ.."

Thu Thu lấy ra một bọc giấy..

" Thái tử phi người chỉ lấy ra một bọc giấy mà muốn vu oan cho nô tì sao?? Vương pháp còn đâu chứ..."

Ninh Vũ tức quá hóa cười.. cô ta còn đòi nhắc đến vương pháp.. vậy hôm nay cô sẽ cho nàng ta biết hai chữ này viết như nào..

"Vương đại phu ông vào đây giúp bản cung xem một chút trong này là cái gì.."

Ông ta bước đến hành lễ sau đó kiểm tra gói thuốc..càng xem càng nhíu mày..

" Thái tử phi nương nương.. đây là một loại độc dược mãm tính chỉ có ở trong dân gian.. dùng nhiều sẽ dẫn đến suy yếu sức khỏe lâu dần chắc chắn mất mạng.. "

Lời vừa nói ra mọi người đều sợ ngây người.. không ngờ lại có người âm mưu lớn đến vậy..

" Tứ Phúc cậu lại nói xem đêm hai hôm trước cậu đã thấy gì.."

Người đuợc nhắc tên bị doạ cho rầm một cái quỳ xuống..

" Bẩm Thái tử phi hôm đó thần thấy Tiểu Trúc bê thuốc đến cho người nhưng lại lén la lén lút... Nô tài đi theo sau thấy cô ta bỏ thuốc vào trong chén của người.."

" Ngươi nói láo.. ta không có.. đừng ngậm máu phun người.. nương nương nô tì bị oan.."

Nàng ta khóc lóc bò đến dưới chân Ninh Vũ..

" Nhân chứng vật chứng đầy đủ còn nói là bị oan sao?? Người đâu lôi nàng ta ra loạn côn đánh chết.."

Tất cả hạ nhân rùm mình.. cũng may trước kia họ chưa làm gì hại đến Thái tử phi nếu không e rằng kết quả cũng sẽ như

Tiểu Trúc..

" Mọi người an tâm chỉ cần thành thành thật thật làm việc cho tốt là đuợc.. còn ai như con thỏ vừa rồi ta kể thì tự biết rồi đấy.."

" Dạ .."

" Lui hết đi.."

Đợi hạ nhân lui xuống hết Thu Thu liền cao hứng chạy tới..

" Tiểu thư người thay đổi rồi.."

" Ừm.. đi một vòng quỷ môn quan.. ta cũng thấu hiểu hết thảy rồi.. Vậy em thích ta của trước đây hay bây giờ hơn.."

" Tất nhiên là bây giờ rồi... Tiểu thư lúc nãy người thật uy vũ đó.."

[ Lại thêm một tiểu bạch thỏ rơi vào miệng sói..Ninh gia cô đừng bẻ cong giới tính người khác nhá..]

" .... " YY ruốt cuộc bông hoa nhà em làm bằng gì mà toàn nghĩ đuợc mấy cái bàng môn tà đạo thế..

" Đúng rồi tiểu thư .. hoàng hậu nương nương muốn người đến Phượng Nghi cung một chuyến.."

" Ừm.. vậy đi thôi.."

Ninh Vũ hứng khởi cô lớn từng này rồi còn chưa bao giờ xem qua hoàng cung cổ đại thực sự đâu..

[ Ninh gia cô quê quá đó..]

" Không lẽ em đã xem rồi.."

[Ách cái này YY cũng chưa xem.. nhưng người ta không có quê như cô..]

" Em chắc chắn ngứa đòn rồi.."

[Coi như YY chưa nói gì.. Ninh gia cô cứ tự nhiên..]

Ninh Vũ bước đi.. tà váy màu lam nhạt đung đưa nhẹ nhàng theo mỗi bước chân... Eo nhỏ thắt đai lụa càng tôn lên sự mảnh mai.. nhỏ nhắn.. tóc búi đơn giản cài một cây trâm ngọc cùng màu.. tuy không cầu kỳ hoa mĩ nhưng lại toát lên vẻ thanh lệ khó ai có đuợc..

Muốn đi Phượng Nghi cung sẽ cần đi qua ngự hoa viên.. Ninh Vũ không khỏi cảm thán.. kì hoa dị thảo gì cũng có.. chậc chậc... Giàu nhất trong thiên hạ chính là nhà đế vương.. không khí trong lành..ao sen nở rộ.. nhưng mà ở đây cũng là nơi nhiều bi kịch nhất..

" Tham kiến hoàng hậu nương nương.."

Ninh Vũ quy củ hành lễ..

[ Wow không ngờ Ninh gia cũng có một mặt nho nhã lễ nghĩa như vậy..]

"Em có thể đừng đâm thọt người ta như vậy không??"

Thói quen rồi khó sửa.. cũng không muốn sửa..

"...." Đâm chọt cô cũng là một thói quen.. hệ thống này ruốt cuộc của nhà ai về nhận đi... Tôi không quen..

" Miễn lễ.. Vũ nhi màu lại đây để mẫu hậu nhìn xem.."

Ninh Vũ thật sự không tình nguyện lắm.. vì sao ư .. có một người con trai cặn bã như vậy không phải là bị chiều hư sao??

" Mẫu hậu.. nhi thần không sao..tạ mẫu hậu quan tâm.."

" Hài tử này .. khổ cho con rồi.. con muốn cái gì mẫu hậu đều bù đắp cho con.."

" Cảm tạ người đã quan tâm con.. Vũ nhi không cần gì cả ạ.."

Cô nhu thuận cúi đầu càng làm cho hoàng hậu thêm áy náy..

" Lần này con bình an thoát khỏi kiếp nạn.. cũng là ông trời thương sót.. còn về đứa nghịch tử kia mẫu hậu sẽ giúp con làm chủ.."

Nghe câu này thì có vẻ là hoàng hậu cũng không tồi nhưng mà làm chủ như nào vẫn còn là một ẩn số nha..




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện