Xa xa quan sát cô gái trẻ trên người một bộ trang phục kì lạ làm bằng hoa bỉ ngạn.. mái tóc dài màu bạc tựa như có thể phát quang.. làn da trắng nõn môi đỏ mi dày thật sự là một đại mỹ nhân.. nàng ấy dường như đang nói chuyện gì đó bọn họ không nghe rõ..
" Đại nhân thực sự là vị đó sao??"
Hắc Bạch vô thường vừa mừng vừa lo nhìn vẻ mặt của Phán quan đang rơi vào trầm tư.. Mừng là vì Mạnh bà mà bọn họ chờ đợi nghìn năm nay cuối cùng cũng xuất hiện.. phải biết đã một nghìn năm nay hắc bạch vô thường ngoài việc đi bắt hồn ra còn làm thêm nghề tay trái là nấu canh Vong Xuyên.. đã nấu không lương thì cũng thôi đằng này đám vong hồn uống xong còn la hét canh khó uống nhất trong đời chính là canh Vong Xuyên.. đến nỗi vừa nghe đến từ canh Vong Xuyên là toàn bộ âm phủ rùm mình.. lời chê bai khiếu nại bay ầm ầm thẳng tới tận tai Diêm vương.. vả đôm đốp vào lớp mặt hai màu của bọn họ.. cứ tưởng từ đó sẽ đuợc nghỉ ai dè Diêm Vương đại nhân phán cho một câu..
" Được thôi.. Vậy từ nay hai ngươi đi vớt rác ở sông Vong Xuyên cho ta.."
"...."
Hắc Bạch vô thường câm nín hoàn toàn.. sông Vong Xuyên làm gì có rác.. thật ra đó là đi bắt những oan hồn muốn trốn uống canh mà nhảy xuống sông thì có.. Những linh hồn đó, nhảy xuống chịu đựng dày vò thống khổ đến nỗi trở nên ác độc...Hai anh em họ vẫn còn muốn giữ cái mạng này.. vì vậy vẫn là nên quay về an phận nấu canh thì hơn..
Còn về phần lo lắng là vì.. trong sách cổ có ghi chép qua..Mạnh bà sinh ra chỉ là một tiểu hài tử.. Vậy mà xem xem phía trước mặt rõ ràng là một đại cô nương đó... nhỡ đâu không phải vậy thì bọn họ lại đi nấu canh tiếp à..OMG.. mong là phải mạnh bà..
" Diêm Vương đã nói hôm nay ' Thất sắc lôi.. Mạnh bà giáng..' vậy chắc chắn là không sai đâu còn nữa nguyên thân của Mạnh bà chính là một đóa Mạn Châu Sa hoa màu đen.. Vương của tất cả các loài hoa bỉ ngạn.. nên chúng ta mau đón cô ấy về gặp Diêm Vương đi.."
Nói rồi hắn bước qua chỗ cô.. Ninh Vũ ngẩng đầu liền thấy một chàng trai mặc đồ cổ đại.. Bạch y phiêu dật gương mặt tươi cười ôn hòa bước tới chỗ cô..Oa có cần soái như vậy không... ngọc thụ lâm phong ..ôn nhuân như ngọc chính là đây chứ đâu..
[ Ninh gia cô giữ chút liêm sỉ đi..em dùng cái chậu to cũng không hứng hết liêm sỉ của chị nữa rồi..]
" Em đừng nói mình tôi nha lo mà nhặt lại liêm sỉ của em kia kìa rơi vãi khắp nơi rồi đấy.. "
Ninh Vũ lườm YY một phát sau đó lại tiếp tục sự nghiệp ngắm zai..
" Tham kiến Mạnh bà.."
Giật bắn người.. anh ta vừa nói gì?! Mạnh bà?? là cái chức gì ở cổ đại mà cô không biết sao??
" Hi.. Nice to meet you.."
" Hi..Nice to meet you.."
Hắc bạch vô thường không biết từ khi nào đã đến trước mặt vẫy tay chào cô.. còn không quên chào bằng tiếng anh.. câu nói duy nhất mà hai anh em họ học đuợc lúc đi câu hồn..
" Nice to meet you too.."
Ninh Vũ cũng vẫy tay chào họ.. Thành công làm hắc bạch vô thường nhảy một phát sang tận đằng sau phán quan.. Cái gì thế này..mạnh bà vừa sinh ra đã bắn tiếng anh chuẩn hơn cả bọn họ.. quái vật ...quái vật..
" Không cần sợ..ta tên Mạc Duẫn là phán quan ở đây.."
Mạc Duẫn vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.. sợ cô sẽ bị doạ..đúng thật là cô đang bị doạ không nhẹ đây.. Nhìn thêm hai người đằng sau soái ca kia.. một người da đen hơn than thế mà thích mặc một bộ trắng toát tôn lên làn da thần thánh.. còn một người thì ngược lại da trắng như trứng gà luộc mới bóc.. nhưng chơi hẳn cây đen huyền bí.. với tư cách một nhà thiết kế..cô thật sự phê bình sâu sắc phong cách ăn mặc của hai người này..
" Vậy cho tôi hỏi chút ở đây có phải địa phủ??"
" Đúng vậy.."
Ba miệng một