[[Siêu Nhân Dâu Tây]: Thời tiết hôm nay hơi nóng.]Trong ảnh có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn cùng với đường cong hoàn mỹ ở cần cổ của anh, xuống dưới một chút là vai và thân người bị quần áo che kín.
Nhưng khiến người ta nhìn chằm chằm là một dấu đỏ trên cổ anh.
Kết hợp với caption của anh, suy nghĩ đầu tiên của mọi người là anh nổi sởi, nhưng đám tài xế già liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.
Đây nào phải sởi? Rõ ràng là bị người ta m*t mà thành!Bài đăng Weibo này lập tức có hơn một nghìn bình luận.Ngồi trong phòng làm việc mới được thành lập, Vi Nhất nhìn hình ảnh trong điện thoại, rồi nhìn sang chàng trai đang nằm ườn trên sô pha bên cạnh, vẻ mặt của cậu một lời khó nói hết.Mới nãy Vi Nhất nhìn không sót tí gì, từ khâu Tống Tuyên tự sướng vài tấm ảnh đến p(*) đi p lại, khiến nhan sắc được nâng lên một tầm cao mới, hận không thể khiến người khác liếc qua một cái là chú ý đến dấu vết trên cổ anh ngay.(*) P = photoshopTừng được người bạn này phổ cập không ít kiến thức khoa học nhưng đây là lần đầu tiên Vi Nhất thấy anh như vậy.
Rốt cuộc là từ khi nào Tống Tuyên biến thành dáng vẻ kỹ nữ kiểu này thế!Điện thoại của Vi Nhất hiện thông báo tin nhắn.[Chỗ cậu còn có phương thuốc cổ truyền nào tốt không? Để tớ đưa cho anh trai thử!]Đây là bạn tốt cậu thêm trong game đợt trước.
Nghe nói cơ thể anh trai cô ấy có vấn đề, Vi Nhất vô cùng nhiệt tình làm tham mưu, nhận được không ít sự sùng bái từ cô ấy, khiến cậu thấy hơi lâng lâng.
Thế là cậu thuận miệng bịa chuyện rằng mình đi Nhật, biết rất nhiều.Hiện giờ đã cưỡi lên lưng cọp thì khó leo xuống, cậu chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện vô căn cứ: [Những phương thuốc này nếu đều không có tác dụng, tớ thấy cậu hẳn nên đổi góc độ suy nghĩ...][Suy nghĩ cái gì?][Anh trai cậu có thật sự thích phụ nữ hay không.]Tống Dao đang nằm ườn trong ký túc xá vừa nhìn thấy tin nhắn này lập tức như người hôn mê mới tỉnh, giật mình ngồi bắn dậy!***Rạng sáng, chương trình cuối cùng cũng kết thúc.Bạch Trà mới vừa rời đi đã bị một người chặn đường trên hành lang.Minh tinh lớn Hoắc Thâm nhìn sâu vào mắt cô hỏi: “Tại sao cô lại giúp tôi?”Bạch Trà cũng thản nhiên đáp: “Vì tôi có chuyện cần anh giúp đỡ.”So với kiểu thiện ý không hề có mục đích, Hoắc Thâm càng vui vẻ chấp nhận hành vi có mục đích này.
Vì nợ người ta một ân tình, chỉ cần thanh toán xong là hết, anh ấy hỏi: “Cô muốn tôi giúp gì?”“Cần anh dùng nhân khí của mình làm chút chuyện thôi, anh yên tâm, là chuyện tốt, không phải chuyện xấu.” Bạch Trà cười nói: “Thời cơ chín mùi, tôi sẽ liên hệ với anh.”Hoắc Thâm đáp một tiếng “được”, không nói thêm lời vô nghĩa, anh ấy tiêu sái xoay người rời đi.Đêm khuya Bạch Trà mới về tới chung cư, cô cứ tưởng muộn thế này chắc Tống Tuyên đã sớm ngủ rồi, nhưng cô mới vừa đẩy cửa bước vào, đèn chưa kịp bật đã bị người ấn lên