Tống Trình cảm thấy Bạch Trà như vậy thật quen thuộc nhưng cũng thật xa cách, sự thiếu kiên nhẫn của cô đối với anh ta, hệt như lúc hai người đang học cấp ba.
Với những người mình không thích, cô trước giờ đều không muốn lãng phí thời gian.Tống Trình ngẩn người một lúc, mới lên tiếng: “Năm đó không tìm được cô là lỗi của tôi, với cô, tôi là vị hôn phu không xứng với chức, cho nên cô muốn trả thù tôi thế nào cũng được, tôi đều chấp nhận, nhưng xin cô đừng làm tổn thương người vô tội.”Bạch Trà cảm thấy thật nực cười: “Tôi làm tổn thương?”“Tống Tuyên.” Tống Trình lấy từ trong túi tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn, đặt lên trên bàn: “Cô còn muốn thêm bao nhiêu nữa, chỉ cần ở trong khả năng của tôi, tôi đều cho cô.”Bạch Trà thoáng nhìn, số tiền không nhỏ, anh ta cho tiền đến nghiện rồi đấy à?Tống Trình nói: “Cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi Tống Tuyên?”Trường hợp này thật giống với mấy cảnh cẩu huyết hay xuất hiện trong phim truyền hình.Bạch Trà cầm lấy tờ chi phiếu, nhìn một hồi rồi bật cười thành tiếng: “Tống Trình, có phải trong lòng anh rất xem thường em trai mình đúng không?”Tống Trình thoáng giật mình.Bạch Trà ném tờ chi phiếu trong tay đi, dù cô đang ngồi, anh ta thì đang đứng, nhưng khí thế của cô chẳng kém chút nào.
Một tay chống cằm, mắt hơi nheo lại như đang xem xét điều gì đó, lúc sau, cô xoa nhẹ đôi mắt: “Ngay từ đầu, anh đã không tin rằng sẽ có một người thật lòng thích em trai anh, anh muốn kiểm soát mọi thứ của anh ấy, nói cho dễ nghe là quan tâm anh ấy, bảo vệ anh ấy, nhưng sự thật đối với anh trên thế giới này ngoại trừ người thân, sẽ không có ai khác thật lòng đối tốt với anh ấy, đúng không?”Trước giờ Tống Trình chưa bao giờ nghĩ như vậy, nhưng lúc này, khi nghe cô nói ra những lời này, Tống Trình lại chẳng có cách nào phản bác, bởi vì không thể phản bác, nên trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện một cảm xúc khó có thể diễn tả được.Nhưng đối mặt với Bạch Trà, anh ta sẽ không bao giờ nhận thua, điều chỉnh lại cảm xúc, anh ta nhìn sâu vào mắt cô: “Cô có dám thừa nhận hiện tại cô không phải đang cố ý tiếp cận nó không?”“Tôi đương nhiên là cố ý.” Bạch Trà mỉm cười: “Nhưng nếu tôi không có tình cảm với anh ấy, sao tôi lại cố ý tiếp cận anh ấy chứ? Tống Trình, chắc không phải anh nghĩ tôi là vì anh nên mới ở bên Tống Tuyên đâu nhỉ? Anh có từng nghĩ rằng bây giờ tôi ngồi đây nói chuyện với anh, chính là vì anh là anh trai của Tống Tuyên chưa, nếu như anh không phải...”Khóe môi Bạch Trà chầm chậm nhếch lên: “Trong mắt tôi, anh cũng giống như những ngọn cỏ ven đường mà thôi, đến nhìn một cái tôi cũng lười.”Tống Trình không phải chưa từng nghe đối thủ nói xấu sau lưng mình, nhưng những lời khó nghe đó, nó khác xa với những lời nặng nhẹ bây giờ của Bạch Trà, anh ta cảm thấy bản thân thật chật vật.Anh ta là con cưng của trời, từ khi sinh ra đến giờ, lúc nào cũng là tâm điểm trong mắt mọi người, anh ta là người tỏa sáng nhất, còn Tống Tuyên, người khác cùng lắm chỉ nói một câu anh là em trai của Tống Trình.
Không biết từ lúc nào, Tống Tuyên đã biến thành