Sự thật chứng minh, con người đều trưởng thành theo thời gian, giống như hiện tại, Tống Tuyên có thể thuận miệng nói ra mấy lời lưu manh như vậy, có lẽ một phần là do đặc điểm chung của nam giới.
Bạch Trà đã đặt sẵn nhà hàng, lúc đưa Tống Tuyên ra chỗ đậu xe, cô còn tranh thủ lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn công việc, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi anh: “Tối nay anh muốn ăn gì?”“Đồ ăn ngon.
”“Phạm vi này quá lớn rồi! ”Bạch Trà còn chưa nói hết câu, đột nhiên, cô bị người bên cạnh đẩy sang một bên, một chiếc ô tô màu đen lao đến với tốc độ cao, mặc dù Tống Tuyên không bị xe đụng, nhưng trong lúc tránh xe vẫn bị ngã mạnh xuống đất.
Bạch Trà phản ứng lại rất nhanh, cô vội vã chạy lại chỗ anh, căng thẳng hỏi: “Tống Tuyên, anh không sao chứ?”Tống Tuyên lắc đầu: “Anh không sao.
”Mặc dù lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt tái nhợt của anh đã nói lên tất cả, đó không phải sự thật.
Bạch Trà nhìn thấy cánh tay bị cong theo một góc độ bất thường của anh, rồi nhìn lại từng bậc thang dưới đất, trong đầu cô đã mường tượng ra lý do tại sao tay anh lại trở nên như vậy.
Ngay lập tức, Bạch Trà nhớ tới số phận của Tống Tuyên trong nguyên tác, cô sợ không dám chạm vào anh, cô mất đi sự bình tĩnh vốn có, dùng đôi tay run rẩy của mình bấm số của bệnh viện.
Đau đớn làm cho giọng nói của Tống Tuyên trở nên khó nghe: “Trà Trà, anh không sao đâu! ”“Anh im miệng cho em!” Bạch Trà quát anh, sau khi kết nối được với bệnh viện, cô nhanh chóng báo địa chỉ, cô không dám nhìn vào gương mặt tái nhợt của Tống Tuyên.
Tống Tuyên thật sự ngoan ngoãn không lên tiếng nữa, anh yên lặng nhìn dáng vẻ mất bĩnh tĩnh, trước nay chưa từng có của Bạch Trà, những giọt mồ hôi lạnh toát ra trên đầu anh đã đủ để thấy anh đang phải chịu đau đớn đến nhường nào.
Trong bệnh viện tốt nhất thành phố, Tống Trình lạnh lùng bước vào, trên đường tới đây, khí lạnh toát ra