Hôn lễ của cặp đôi chính qua đi, tiếp đến là tuần trăng mật ngọt ngào.
Cốt truyện cũng miêu tả qua phân đoạn này, tuần trăng mật của nam nữ chính xác thực rất ngọt ngào, rất ngập tràn cẩu lương rải rác.
Đồng thời, trong đoạn thời gian dạo gần đây, Diệp Ngôn cũng tận trách người chồng hơn so với hồi trước.
Anh ta đi sớm về sớm, cùng Linh Vân hàn huyên trò chuyện, nấu cơm yêu đương, nhìn qua không khác gì tân phu thê mới cưới.
Nếu không phải hệ thống thông báo độ hảo cảm của nam phụ vẫn nguyên cũ là 58%, khéo cô lại tin Diệp Ngôn hồi tâm chuyển ý thật lòng.
Thế nhưng độ hảo cảm có thế nào cũng chẳng làm sao cả.
Linh Vân gắng làm tròn bổn phận bản thân, đối xử với Diệp Ngôn chính là một dạng nhu nhuận hiền hậu hiểu chuyện động lòng người.
Ban ngày diễn vai bà vợ hiền lương thục đức, ban đêm lại diễn bộ thiếu phụ yêu chồng hết mực.
Anh thích gì cô chiều nấy, cô đã thành công tạo nên một bộ trí não hao tưởng dành cho Diệp Ngôn, khiến anh cho rằng cô yêu anh hết lòng hết dạ.
Hừ, thử hỏi xem có ai hết lòng hết dạ vì nghề vì nghiệp như cô không đây? Chỉ vì muốn Diệp Ngôn tăng độ hảo cảm với mình mà diễn kịch không biết mỏi.
Diễn riết đến độ đôi khi cô cũng cảm thấy chính mình quá mức giả tạo.
Ba tháng cứ thế trôi qua, độ hảo cảm lại chẳng có biến động gì nhiều, từ khi tăng 65% vào một tháng trước thì không còn tăng nữa.
Giờ là đầu đông chí, bầu trời cởi đi chiếc áo thu mát mẻ , khoác lên mình áo khoác tuyết mùa đông.
Tuyết trắng xoá bao phủ cả hoa viên rộng lớn.
Bánh xe ô tô chèn lên tuyết, in lại vết bánh dài, đánh lái vào ga ra.
Diệp Ngôn mặc nhiều hơn vài lớp áo dày, xuống xe.
Bữa nay công ty có nhiều việc, ấy nên bấy giờ anh mới có thể về nhà.
Lại nghĩ đến đống văn kiện trên thư phòng nọ đang đợi mình kí, liền thấy đầu đau rồi.
Bước chân đến thềm cửa, đôi đồng tử của người đàn ông bỗng phản chiếu lại những ánh đèn vàng dìu dịu ấm áp toả ra từ cửa sổ phòng khách.
Ngực Diệp Ngôn chợt xuất hiện một cảm giác mềm mại thoả mãn.
Còn gì bằng sau một ngày làm việc mệt mỏi, về nhà có người đợi chờ mình?
Hiện đã là mười một giờ đêm.
Diệp Ngôn khẽ mở cửa lớn, tháo giày, đến cả áo khoác cùng cũng lười cởi.
Trực tiếp ôm tập văn kiện rảo bước dài tới phòng khách.
Trong phòng bật lò sưởi, nhiệt độ này so với trời đông lạnh giá ngoài cửa thì quả là vô cùng lý tưởng.
Tầm mắt Diệp Ngôn tức khắc dán lên thân hình mềm mại đang ngủ gục trên ghế sô pha nọ, từ khi nào, nhìn thấy cô anh liền cảm thấy vui vẻ?
Trước đây là trốn tránh, phiền muộn, giờ hận mỗi ngày không thể về nhà sớm để được nhìn thấy cô ấy.
Diệp Ngôn nheo mắt, nhu hoà cười.
Vốn là muốn đến ôm Linh Vân, gọi cô dậy.
Song khi nhìn lại một thân đầy hơi lạnh của mình, anh mới nhớ ra, cởi áo khoác ngoài, đi dạo một vòng trong phòng cho người ấm lên.
Làm xong xuôi tất cả, anh bèn đến bên cô, dịu giọng: "Vân...Vân à!"
"Dạ..." Linh Vân mơ hồ, đôi mắt sũng nước tựa nai con chào đời hé mở.
Ánh mắt đấy gần như khiến Diệp Ngôn phải quỳ lụy dưới chân cô.
Ngoan ngoãn đem đầu nhỏ cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cô ngái ngủ, nũng nịu: "Ngôn...Em đợi anh...Anh về rồi."
Em đợi anh...
Em đợi anh...
Em đợi anh...
Sao từ trước đến nay, anh không phát hiện, ba chữ này phun ra từ cái miệng nhỏ của cô ấy, làm anh khoái muốn chết ta?
Diệp Ngôn nào còn nhớ, mới mấy tháng trước đây thôi, Linh Vân cũng từng nói đợi