Hư không trống rỗng trong bụng mang đến cho Linh Vân cảm giác là lạ.
Không cảm thấy lạ sao được? Đứa bé này đã gắn bó với cô lâu vậy mà...
Hai tay vô thức sờ sờ bụng, lép xẹp, không còn độ phồng phồng cùng với sự kết nối sinh mệnh quen thuộc nữa.
Diệp Ngôn ngồi bên giường, Vân của anh tỉnh dậy, anh còn chưa kịp vui mừng thì lại vô tình thấy được hành động này của anh, khoé mắt chua xót muốn tuôn lệ.
Đỡ lấy bàn tay yếu ớt gầy lạnh của cô, anh hé môi: "Vân...Em tỉnh..."
"Ngôn..." Linh Vân từ bỏ sờ bụng, hai tay túm chặt lại cổ tay áo của người nam nhân, tiếp tục sự nghiệp diễn xuất thần thánh cao cả vĩ đại của mình.
Cô mở to mắt, bàng hoàng, một lần rồi lại một lần kêu tên anh: "Ngôn, con trong bụng em đâu?"
Mắt thấy tinh thần cô có vẻ bất ổn định, Diệp Ngôn gỡ hai tay cô ra, ôn nhu nắm lại.
Anh ta đau khổ ôm lấy đôi vai gầy kia, trấn an: "Vân, em bình tĩnh đã..."
Cô mím môi, nhăn nhăn lại cái mũi nhỏ: "Em bình tĩnh rồi.
Anh nói đi."
Cô ấy...có lẽ đã đoán được kết cục của đứa bé.
Chỉ là trong thân tâm cô vẫn còn một mảnh cố chấp, cố chấp rằng đứa trẻ chẳng sao hết.
Nó còn sống, không sao hết...
Diệp Ngôn nghẹn họng, cảm thấy mọi chuyện sao quá khó khăn...Biểu hiện của anh như vậy, Linh Vân càng cố chấp không buông hỏi.
Giọng điệu cầu xin bất chấp.
"Anh ơi, con đâu? Anh đem con của chúng ta ở đâu rồi?"
"Vân..." Nhìn cô thế này, trái tim Diệp Ngôn siết chặt đau đớn, thật không đành lòng vạch ra toàn bộ sự thật tang thương.
Anh ôm ngược cô vào lòng, bàn tay to vỗ về bờ lưng gầy, dịu dàng: "Em tạm thời nghỉ ngơi trước đã, được không?"
Thực ra không chỉ cô, anh cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.
Tỉ như, Vân, em việc gì phải vì anh đỡ đạn?
Rồi, Vân, em có mang tại sao không thông báo cho anh, chồng em một câu...?
Vô vàn sự nghi vấn nảy sinh, một khắc thấy dáng vẻ cô nhu nhu mềm mềm sà vô lòng mình đều quên sạch.
Trước mắt, anh chỉ nghĩ nên nói như thế nào để Vân của anh có thể đối diện với sự thật mà không gào thét sụp đổ.
Chỉ nghĩ nên làm sao để...khiến cô dễ chịu nhất có thể...
"Vân...Sức khoẻ của em..."
"Nó chết rồi phải không?" Vùi đầu vào ngực Diệp Ngôn, Linh Vân lành lạnh hỏi, một câu hỏi mà khiến thân thể anh như bị dìm vào đầm băng, rét run ghê rợn, cơ bắp căng cứng.
"Em...em...đừng buồn..." Diệp Ngôn vỗ về Linh Vân, sau đó anh lại hận không thể cắn đứt lưỡi bản thân.
Anh thế nào lại phun ra câu ngu ngốc vậy đâu? Bảo cô, một người mẹ vừa mất con đừng buồn? Đây đúng là một lời an ủi vớ vẩn!
Quả nhiên, Linh Vân dần dần lui khỏi ngực anh.
Trong lòng hư không trống trải tâm Diệp Ngôn nặng nề áy náy.
Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt điềm tĩnh: "Em muốn nhìn con bé."
Không khóc, không náo, không gào thét, phản ứng của cô quá là bất thường, rất không giống một người phụ nữ đau khổ vì mất con.
Phản ứng như thế, Diệp Ngôn lại chẳng thấy an tâm, trái ngược còn tăng thêm nỗi niềm lo lắng.
"Em nghỉ ngơi trước đi đã.
Anh sợ..."
Không để cho anh nói hết câu, Linh Vân liền nhíu mày, xẵng giọng mất kiên nhẫn: "Diệp Ngôn, em bảo em muốn nhìn con bé lần cuối." Đoạn, mắt cô hơi rưng rưng, tay nhỏ vô ý