Ba Bá thông báo nam phụ đã về đến cổng, cũng vừa vặn là lúc Linh Vân thiêu gần hết toàn bộ đống ảnh.
Nước mắt ưu thương chảy dài trên gò má tú mĩ, đôi môi cong cong cười, tay cầm dao bất lực thả lỏng.
Dao rớt xuống nền cỏ bị thấm tro bụi, cô ngửa đầu, mãn nguyện thở dài: "Kết thúc rồi.
Kết thúc thật rồi."
Vào khoảnh khắc Linh Vân buông dao, lùi ra xa vài bước, quản gia cùng chúng bảo tiêu lao nhanh đến như một vị thần, tay cầm bình xịt cứu hoả, xịt xịt vô chậu sắt, ngọn lửa mới nãy thôi còn hung hăng bùng cháy ngay tức khắc trở nên tàn úa, nhỏ dần, nhỏ dần...Và cuối cùng là lụi tắt.
Trong không khí khói sương mù mịt bay khắp nơi.
"A...Ha..." Linh Vân nhếch mép cười mãn nguyện, ánh mắt lại đờ đẫn vô hồn.
Diệp Ngôn chạy vào sân, trạng thái xung quanh hỗn loạn khiến anh lo lắng khôn nguôi.
Lại nhanh bước chân tới bên cô, tâm tình người đàn ông vẫn còn đang quay cuồng trong lo lắng, áo quần có điểm lôi thôi, mái tóc dính không ít mồ hôi.
Linh Vân lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt so với hồi ở bệnh viện coi bộ còn lạnh hơn gấp vạn lần.
"Em sao không? Có làm sao không?" Diệp Ngôn ban đầu còn chưa vội chú ý cô đốt cái gì.
Câu đầu tiên nói ra lại là lo cho sức khoẻ của cô.
Sau khi trông thấy vết thương trên cái cổ non mịn đó, anh cơ hồ muốn hỏng mất.
Tay đang định bế thốc cô vào lòng, Linh Vân lại thẳng thừng né tránh, thế là hai tay của anh thành ra đơ giữa không trung.
Diệp Ngôn run rẩy sợ hãi, hạ giọng, có chút chấp nhất cầu xin nhìn cô: "Vân, đừng tùy hứng được không? Em bị thương rồi kìa."
"Anh biết tôi vừa đốt cái gì không?"
"Anh biết, là ảnh cưới..." Diệp Ngôn cấp thiết gật đầu, trực tiếp không muốn cùng cô dây dưa vòng vo.
Một phen bế thốc vào lòng, đưa người trở lại vào nhà, gấp gáp: "Em đang bị thương.
Có gì giải quyết xong vết thương rồi hẵng nói, được không?"
"..." Im lặng, Diệp Ngôn dù tâm loạn đến độ sắp phát điên, vẫn không quên dịu dàng nhẹ nhàng đặt cô lên nệm ghế sô pha êm êm.
Bác sĩ gia đình vốn túc trực sẵn, tức khắc tới thực hiện nhiệm vụ.
Cả quá trình chẳng ai nói câu nào, mặt mày nam nhân vẫn luôn luôn tối tăm u ám, đôi môi nam tính mím chặt, quai hàm sắc bẹn bạnh ra, tay vắt trước ngực, ngầm biểu lộ sự giận dữ mạnh mẽ ngút trời.
Song vì người con gái bị thương nọ, anh ta hết sức gắng gượng kìm nén hoả khí.
Diệp Ngôn vô cùng giận!
Thật sự rất là giận!
Anh không ngờ, mọi chuyện đang yên đang lành, Vân đột ngột nháo loạn thành cái dạng này.
Anh không giận khi cô sinh tính trẻ con hồ nháo, nhưng anh siêu cấp giận khi cô lại tự tay tổn thương chính mình.
Vân, em không sợ đau ư? Có trời mới biết khi nghe quản gia tường thuật mọi sự, anh đã lo sợ thế nào...
Bác sĩ gia đình dặn dò vài câu liền xách túi rời đi, hiển nhiên không có ý định ở lại hứng bom của hai người.
"Em..." Diệp Ngôn ngồi bên cạnh giường, nghiêm khắc đối chất cô: "Bao lớn rồi? Tại sao còn làm mấy trò...trẻ con này?"
Anh là muốn nói, cô không nên tự hành hạ bane thân!
Nhưng không hiểu sao, từng câu từng chữ buông khỏi miệng lại thành như trên...
Dự cảm bất an trong lòng khiến anh nao nao, người đàn ông nhấp môi, dè chừng liếc qua gương mặt cô, băng gạc trên cổ đã ngăn dòng máu chảy.
Linh Vân không đáp sự đối chất của anh, ngược lại còn hỏi vặn: "Anh cảm thấy...việc hôm nay em đem