Thế là...hai người họ cùng nắm tay lên núi.
Linh Vân thi thoảng sẽ khựng lại, trầm mặc cảm thụ khung cảnh xung quanh bằng những giác quan nhạy bén và giơ tay chỉ đường.
Dung Hạc ngạc nhiên ngoài ý muốn, nàng ấy chưa hề chỉ sai con đường nào cả.
Kể cả khi chàng cố tình đi sai, nàng ấy vẫn sẽ kéo chàng lại.
"Sao cô nương có thể cảm nhận được toàn bộ lối đi?" Dung Hạc hiếm khi bày tỏ nỗi niềm kinh ngạc trong lòng.
Linh Vân ban đầu còn ngại, về sau nắm tay chàng đến ung dung lạ kì.
Thậm chí, nàng ta còn vui vẻ đem tay chàng đưa lên đẩy xuống, lắc qua lắc phải nữa chứ.
Nam nhân đối với hành động nghịch ngợm ấy của nàng, cũng chỉ đành bất đắc dĩ mặc kệ.
Dù gì nắm tay nàng cũng rất thoải mái, không tồi.
Linh Vân nhẹ nhàng cười: "Công tử, khả năng quan sát của công tử có vẻ hơi yếu."
"Cô đang cười nhạo ta ư?"
"Thế..." Linh Vân khẽ kéo tay chàng lại, để chàng dừng bước, bọn họ giờ đang ở một khu ngã rẽ có vài con đường khác.
Nàng thách đố: "Công tử, tí nữa ta sẽ chọn một trong hai con đường này để đi.
Người có đoán được, ta sẽ đi lối nào không?"
Đoán được không?
Dung Hạc nhìn hai lối đi dài dày đặc bao bụi cây trước mặt, trên đầu nổi đầy dấu hỏi chấm.
Nàng ấy là đang bảo chàng đoán sao?
Có nghĩa là...nàng ấy dựa vào đặc điểm mùi hương để lựa đường?
Dung Hạc vi diệu ngẫm.
Chàng liếc qua đôi mắt mù của nàng...Cũng bắt chước nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ bằng khứu giác...
Hồng Linh nãy hay làm thế này mà nhỉ? Mỗi khi đến ngã rẽ, nàng đều kéo chàng lại, nhắm mắt, cảm thụ, rồi chỉ đường.
Bên tai Dung Hạc, tiếng gió thổi, cành cây quét xào xà xào xạc, hương vị nắng hoà lẫn cùng hương vị của gió, mùi lá cây man mát...
Thế thôi...Căn bản là chẳng có gì cả!
Chàng mở mắt ra, hoài nghi nhìn hai lối mòn...
"Sao rồi công tử? Công tử đã nhìn thấu chưa?" Linh Vân điềm nhã hỏi.
"Đợi ta chút." Dung Hạc vẫn không từ bỏ công cuộc khám phá, duy trì mỉm cười: "Ta đang thử."
Nửa nén hương sau, Linh Vân lại hỏi: "Công tử được chưa?"
"Từ từ."
Một nén hương trôi qua.
"Công tử, được không đấy?"
Dung Hạc bừng mở mắt, đáy mắt minh mẫn thấu đáo.
Chàng nhìn nàng, đôi mắt loé tia không hiểu, giọng điệu bất lực: "Không được rồi.
Ta không biết, ta cũng đã thử qua cách của cô, vẫn không được?"
"Ừm...Công tử...Người vẫn nắm lấy tay ta?"
"Đúng vậy."
"Người đã không tìm kiếm theo cách của mình."
"Là sao? Ý cô nương là ta nên buông tay cô ra sao?"
"Ý ta là, công tử nên đi tìm kiếm theo cách của một người không mù."
"..."
Không khí đôi chút trầm lắng.
Dung Hạc chẳng có ngốc mà không thể nào không nhận ra được rằng, nàng là đang chê chàng.
Chê chàng không biết suy nghĩ, chỉ chạy theo cái phương thức mà nàng đã nói ra, không có ý tưởng sáng tạo.
Xác thực, chàng đã ngu ngốc.
Lòng bàn tay là một mảnh trống rỗng, Linh Vân buông trước từ lúc nào rồi.
"Công tử, người đến xem đi, đối với công tử, ta cảm thấy, nếu ngươi đứng trên mỗi con đường mới có thể cảm nhận được mùi hương."
Dung Hạc mắt đen nhìn chòng chọc nàng...
Lần đầu tiên trên đời bị người khác chê cười mà nội tâm chàng ta lại không tức giận.
Ngược lại, chàng có hơi khó chịu với