Vậy là con đường điên cuồng bồi dưỡng tình cảm cùng nam phụ của Kế Hậu nương nương bắt đầu khai mở.
Nam nhân ấy à, đặc biệt là cái loại đầu óc không bình thường như Dung Hạc, chàng ta ưa thích nhất cái kiểu ra vẻ nam tính, thích được bảo hộ người mình yêu trong lòng, có thế mới thoả mãn nổi cái sự bá đạo của chàng ta.
Linh Vân đâu có lừa lọc gì chàng đâu! ! Ngươi diễn thì ta phối thôi.
"Vân Vân nàng nhớ nắm lấy tay ta."
"Dạ."
"Muốn đi hóng gió ở sông kia không? Người ta đang thả đèn hoa đăng đấy!"
"Oa, ở gần đây có hồ ạ?"
"Còn có cả đồ ăn nữa nè." Dung Hạc coi bộ dạng tinh nghịch của nàng, tay vô thức sủng nịnh dí chóp mũi ai kia, vẻ mặt điển trai hoà ái cười.
Túi da bên ngoài của chàng là đúc một khuôn từ nam chính Dung Hành mà ra, tuyệt đối tuyệt đối tuấn tú phi phàm.
Đêm hội hoa đăng, dòng người tấp nập, dáng vẻ quá mức nổi bật của hai người họ khiến cho rất nhiều kẻ dạo chơi phải thảng thốt quay đầu ngắm nhìn.
Ánh mắt Dung Hạc hơi trầm, ôm Linh Vân vào lòng, nhanh chóng dắt tay nàng tới chỗ thoáng đãng hơn.
Linh Vân đã từng nhìn qua kinh đô thịnh thế, pháo hoa bay đầy trời, nền văn minh Đại Nam cực thịnh phồn vinh.
Cảnh trước mắt cũng chẳng thua kém gì.
Ôi sao quá tuyệt đẹp, hàng trăm chiếc lồng đèn hoa đăng được thả trôi trên sông, nàng nhìn, đáy mắt phản chiếu hình ánh đèn hoa đăng lấp lánh.
Tâm nhè nhẹ nảy sinh một cỗ rung động, phảng phất như bản thân đang trở về hồi ức xưa cũ.
Khoác phượng bào rực lửa, đứng trên lầu cao, tay nhâm nhi ly rượu, môi đỏ như máu, chân chính chính là quyền khuynh thiên hạ.
Đáng tiếc...
Cảm nhận được tâm tình sa sút của nàng, Dung Hạc quan tâm, ôn nhuận hỏi: "Sao thế?"
"Tiếng nhạc xung quanh hay quá, cảnh chắc đẹp lắm." Linh Vân rũ mí mắt, dụi dụi cái đầu nhỏ vào ngực chàng, tủi thân bĩu môi: "Cơ mà ta không thể nhìn thấy được."
Đối với động tác vô thức thân mật này, Dung Hạc không có từ chối đẩy ra, ngược lại còn khoái muốn chết.
Chàng ta thuận thế, vươn tay ôm lấy người: "Vậy ta miêu tả cảnh đẹp cho nàng?"
"Thôi..." Linh Vân phồng má: "Giờ ta muốn đi thắp đèn hoa đăng cơ."
"Được, được." Khung cảnh lãng mạn, ái nhân bầu bạn, tuy miệng vốn chẳng uống một ngụm rượu nào, nhưng Dung Hạc cảm thấy như si như say, mơ mơ màng màng, hồng trần tựa giấc mộng xưa.
Giờ dẫu nàng có kêu chàng lên trời hái sao, khéo chàng cũng vui vẻ tình nguyện tìm cách lên trời mới thôi.
Đúng là tức cảnh sinh tình mà.
Linh Vân tiếp nhận giấy bút từ tay nam phụ, nhanh tay viết lời ước lên đó, gập giấy lại, đặt vào đáy đèn hoa đăng.
Dung Hạc bên cạnh phụ giúp nàng, vì nàng thắp đèn, đặt đèn lên mặt sông đen nhánh.
"Ta muốn tự tay..."
Chưa kể nàng nói hết câu, Dung Hạc một tay bèn ôm eo nàng, một tay còn lại nắm lấy tay phải của nàng: "Chúng ta cùng đẩy đèn, nàng ngã xuống sông thì ta biết phải làm sao?"
"Gì gì chứ?" Tiếp xúc thân mật, mặc dù thông qua vài lớp vải, song hai người họ vẫn dễ dàng cảm nhận được thân nhiệt của nhau.
Gò má thiếu nữ dần dần đỏ lựng, nàng cắn môi, yêu kiều: "Công tử, nam nữ thụ thụ bất thân.
Thế này cũng quá gần rồi."
"Nhưng nàng sẽ ngã mất." Nàng đỏ mặt, Dung Hạc càng